Xích ly hơi cúi đầu từ từ kể lại, “Bốn người chúng thần chia ra hai đường, Mị Vũ cùng Võng Sinh lên trấn trên tìm hiểu, thuộc hạ cùng Lượng Sát đi đến nhà họ Triệu. Nhìn thấy đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi đang bị bệnh kia, nằm một chỗ trên giường, sắc mặt xanh xao vàng vọt, thân mình chỉ còn lại da bọc xương, cảm giác không sống được bao lâu nữa.
Nhưng có chút kỳ quái chính là, biểu tình trên khuôn mặt của nó với những người bệnh khác có chút không giống nhau, cảm giác như nó đang sợ cái gì vậy, trong mắt tràn đầy khủng hoảng.
Thuộc hạ nghe Triệu Đại Hữu nói bộ dạng này của nó đã bị từ rất lâu, trước đó có mời đại phu tới xem, nói nó có thể là bị tà vật quấy nhiễu. Vì thế Triệu Đại Hữu còn thỉnh pháp sư đến nhà làm phép, đáng tiếc cũng không có chuyển biến tốt đẹp,
Gần đây bệnh tình ngày càng chuyển biến xấu, đứa trẻ kia thường thất thanh kêu lớn, thuộc hạ nghĩ có thể thật sự là có tà vật ám lên, chẳng hạn như là một tiểu quỷ.”
Khuôn mặt Thượng Quan Yên Uyển lộ ra vẻ suy nghĩ, đôi mắt híp lại, bỗng nhiên nhanh chóng lật mở Bách Quỷ Đồ trên tay, đầu ngón tay dừng lại ở một trang.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Một lát sau nàng mới sâu kín mà nói, “theo như lời ngươi nói, tám chín phần là do quỷ bệnh gây ra.”
Ánh mắt Xích Ly mang theo sợ hãi thoáng qua, hỏi ngược lại, “Quỷ bệnh? Đó là thứ gì?”
Thượng Quan Yên Uyển chỉ vào một trang nói, “Quỷ bệnh là một loại quỷ cướp lấy hồn phách của người khác mà sống tiếp, từ tên là có thể biết, chúng thích ở xung quanh những người đang bị bệnh, đầu tiên chỉ là bay xung quanh người bệnh, sau đó tiến vào cơ thể của người đó, thừa dịp linh hồn suy yếu khi bị chúng xuyên vào mà hút khô máu của người đó cho đến chết.
Chỉ cần quỷ bệnh vừa xuất hiện, người bệnh căn bản không chống đỡ được bao lâu sẽ chết đi, ngươi vừa nói đứa trẻ kia gần đây vô duyên vô cớ kêu lớn, xem ra đã đến bước cuối cùng.
Việc này không thể trì hoãn thêm, đêm mai chúng ta lập tức xuất phát, ta muốn đích thân đi xem đứa trẻ kia có phải bị quỷ bệnh hay không.
Đúng rồi ngươi vừa mới nói có hai việc lạ, vậy cái còn lại là gì?”
Xích Ly vội vàng trả lời, “Mị Vũ cùng Võng Sinh đi khám thính trấn trên tìm hiểu, cố ý đi trà lâu và quán rượu hỏi thăm một chút gần đây có chuyện lạ nào xuất hiện không, kết quả đúng là nghe được một ít chuyện.
Nghe nói ở trấn Thanh Bình có một gia đình giàu có họ Thẩm, nổi tiếng là ruộng tốt ngàn mẫu, nô bộc đầy nhà, đại tài khí thô.
Nếu chỉ giàu có bình thường liền thôi, nhưng nhà họ Thẩm kia lại luôn thích làm việc thiện, thi thoảng sẽ phát cháo hay lương thực để cứu tế những người nghèo, nhân duyên cực kỳ tốt ở trấn trên.
Nhưng nửa năm trước phụ thân của Thẩm lão gia được chẩn đoán mắc bệnh nặng, rốt cuộc cũng đã 70 tuổi, cũng là chuyện bình thường, vốn tưởng rằng sẽ mau chết đi, ai ngờ kỳ tích lại xuất hiện.
Mọi người trong trấn đều nói là do lòng hiếu thảo của Thẩm lão gia đã làm trời cao cảm động, ngày thường lại làm nhiều việc thiện tích phúc nên được trời phù hộ, mới cho phụ thân hắn sống tiếp.
Việc này truyền khắp trong trấn, nhà nhà đều biết, hơn nữa Thẩm lão gia vì cảm tạ trời cao ban ơn, mà còn dựng lều phát cháo miễn phí.
Còn về Thẩm lão gia từ khi khỏi bệnh, thân thể càng ngày càng khỏe mạnh hơn trước, tinh thần cũng rất tốt, hoàn toàn không giống như người già gần đất xa trời.
Vừa mới bắt đầu chúng thuộc hạ cũng không để chuyện này ở trong lòng, nhưng mà sau một thời gian luôn cảm thấy có điểm không thích hợp, vì sao lại trùng hợp xảy ra ở nửa năm trước?
Nhị Cẩu của gia đình Triệu Gia chính là ở thời điểm nửa năm trước mắc bệnh lạ, mà Thẩm lão gia lại ở nửa năm đó đột nhiên khỏe lại, thời gian không khỏi quá mức trùng hợp.
Thượng Quan Yên Uyển nhăn mày lại, tay chà xát cằm, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, “Việc này xác thật có điểm quái dị, chẳng qua không cần lo lắng, ngày mai gặp được đứa trẻ kia, hết thảy chân tướng đều sẽ hiện ra trước mắt.
A, có phải muốn nhận biết hồ ly xảo quyệt, nhìn xem nó có đuôi hay không chẳng phải sẽ biết sao.”
Xích Ly gật đầu đáp lại.