Thượng Quan Yên Uyển chỉ cần liếc qua Thu Khinh một cái, cũng biết được nàng ta đã đoán ra suy nghĩ trong lòng mình, nghe hiểu ý nàng nói. Nàng mỉm cười nhìn về phía nàng ta.
Thu Khinh tâm tư tỉ mỉ, hành xử từ tốn, là người ổn trọng, rất nhanh đã phát hiện ra điểm vướng mắc, hỏi lại, “Công chúa có thể nhìn thấy quỷ, có phải vì lúc đó bị đặt nằm trong quan tài một thời gian dài, nên mới bị nhiễm……” Bệnh không?
Chữ “Bệnh” cuối cùng lại không nói ra miệng.
Thượng Quan Yên Uyển nhìn nàng ta mà tán thưởng, chậm rãi mở miệng nói, “Ngươi đoán không sai, chính bởi vì ở trong quan tài quá lâu, lại trùng hợp phát sinh vài chuyện, cho nên mới biến thành như bây giờ.
Hôm nay, tìm tất cả các ngươi đến đây, cũng chính là vì muốn nói với các ngươi chuyện này.
Về sau, có lẽ ta sẽ thường xuyên nhìn thấy quỷ, khả năng sẽ có một số hành động kỳ lạ, đến lúc đó các ngươi không cần ngạc nhiên.
Cứ tỏ thái độ như bình thường là được, tránh dẫn đến những chú ý không cần thiết, thật sự thì việc thấy ma giữa ban ngày như thế này, nói ra cũng khiến người khác sợ hãi."
Thu Khinh nghe nàng giải thích xong, biểu tình càng bình tĩnh hơn, giọng nói mang theo chút buồn.
“Thì ra là vậy, xem ra ở rừng U Minh, công chúa phải chịu không ít cực khổ.
Đều tại bọn ta vô dụng, lúc công chúa cần giúp đỡ nhất, bọn ta lại không ở bên cạnh người.
Sau này, cho dù công chúa nhìn thấy quỷ, hay thấy bất cứ thứ gì, chúng nô tỳ đều sẽ trước sau như một mà trung thành với công chúa, toàn tâm toàn lực bảo vệ người.”
Nghe Thu Khinh nói xong, ngược lại đến phiên Thượng Quan Yên Uyển ngạc nhiên.
Thật ra nàng không nghĩ rằng, Thu Khinh có thể chấp nhận hiện thực nhanh như vậy. Lúc trước, khi biết bản thân có thể nhìn thấy quỷ, nàng cũng phải tự trấn an bản thân hồi lâu!
Đông Âm cũng vui vẻ đi đến, ôm cánh tay Thu Khinh, cười hì hì nói, “Đúng vậy, đúng vậy, công chúa, trước kia chúng ta không bảo vệ tốt cho người, sau này chúng ta nhất định đi theo người, nửa bước cũng không rời!
Mà việc nhìn thấy quỷ, cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao từ nhỏ ta đã cảm thấy, nhất định trên đời này không chỉ có con người.
Ma quỷ gì đó, hẳn cũng thường thấy, chẳng qua người bình thường không thấy được mà thôi.”
Khuôn mặt nhỏ của Xuân U và Hạ Băng trắng bệch như tờ giấy, không thể tin được vào tai, mắt của mình.
Mọi người bị làm sao vậy? Thật sự không phải thảo luận tối nay ăn gì?
Các ngươi là đang thảo luận về quỷ? Biểu cảm trên mặt sao lại có thể bình thản, tự nhiên như vậy!
Xuân U cố gắng lấy hết can đảm, dò hỏi, “Công chúa, người thật sự có thể nhìn thấy quỷ sao? Trên đời này thật sự có quỷ? Trong hoàng cung của chúng ta còn có rất nhiều? Ban ngày cũng có thể nhìn thấy sao?”
Thượng Quan Yên Uyển nhìn vẻ mặt kinh hồn bạt vía của nàng ta, trong lòng thầm than, đây mới là phản ứng bình thường chứ. Thu Khinh cùng Đông Âm đúng thật là, haizz, một lời khó nói hết.
Nàng duỗi tay vỗ vỗ bàn tay nhỏ lạnh ngắt của Xuân U, chậm rãi nói, "Như lời Đông Âm nói, trên đời này đã có người tồn tại, thì tự nhiên sẽ có thứ khác tồn tại.
Có vài người hàm oan mà chết, mang theo oán khí, không muốn đi đầu thai, thì sẽ lưu lại nhân gian, trở thành cô hồn dã quỷ, chẳng qua là người bình thường không nhìn thấy được.”
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Xuân U cùng Hạ Băng vẫn ôm nhau như cũ, còn đang cố gắng tiêu hóa những lời nàng nói, trong lòng càng thêm nhiều suy nghĩ đan xen.
Chẳng lẽ những tin đồn về quỷ ở trong cung đều là sự thật? Không lẽ mấy cái nghe đồn ở ngoài cung về rừng U Minh cũng là thật sự?
Thượng Quan Yên Uyển thấy mấy nha hoàn đã từ từ bình tĩnh lại, lúc này mới quay đầu nhìn về phía bốn ảnh vệ, hỏi, “Xích, Mị, Võng, Lượng, tại sao các ngươi đều không nói lời nào? Chẳng lẽ cũng không có suy nghĩ gì sao?”
Xích Ly nhìn trái nhìn phải, sau đó mới mở miệng nói, “Công chúa, Xích, Mị, Võng, Lượng vốn dĩ đã hoạt động trong bóng đêm, cũng không khác với quỷ là bao.
Đều là ngày ngủ đêm ra, không thể nhìn thấy ánh sáng, lại còn sợ làm gì? Muốn nói sợ, cũng là bọn họ sợ chúng ta!”
Thượng Quan Yên Uyển nghe Xích Ly nói xong, môi khẽ run, chung quy cái gì cũng chưa nói, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Dáng vẻ Xuân U như bị sét đánh ngang tai, trộm liếc nhìn Xích Ly một cái, ngươi nghĩ gì mà lại bình tĩnh nói ra những lời kinh khủng đó? Không hổ là Xích, Mị, Võng, Lượng!
Thượng Quan Yên Uyển lại nhìn mặt ba người kia, nhưng biểu tình thật ra cũng không khác gì Xích Ly, không hề gợn sóng, mặt không đổi sắc.
Hai mắt nàng hơi nheo lại, một tay chống cằm, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
Trong lòng không khỏi có chút tò mò, ám vệ như Xích, Mị, Võng, Lượng cùng Thiên, Can, Địa, Chi rốt cuộc đã được huấn luyện như thế nào?
Rốt cuộc bọn hắn lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn đến mức nào? Mà nội tâm có thể cường đại đến nỗi ngay cả quỷ cũng không sợ!
Xích Ly bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thu hết biểu tình của nàng vào mắt, tiếp tục nói, “Công chúa không cần kinh ngạc như vậy, rốt cuộc thì ám vệ chúng thuộc hạ cùng công chúa tất nhiên khác nhau một trời một vực.
Từ nhỏ chúng thuộc hạ đã tiếp xúc với việc đánh đánh giết giết, giết người thấy máu cũng là chuyện thường ngày, việc thảm thiết cỡ nào cũng đều đã trải qua.
Thuộc hạ vẫn luôn cảm thấy, có đôi khi nhân tâm còn khó dò hơn quỷ, người có khi còn âm ngoan, độc ác hơn cả quỷ!
Nếu nói phải sợ hãi, thì cũng nên sợ hãi đám mặt người dạ thú kia!
Thuộc hạ vẫn luôn cho rằng, nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo. Nếu không có thâm thù đại hận, thì sẽ bình an vô sự, nước sông không phạm nước giếng.”
Hay cho câu nước sông không phạm nước giếng, Xích Ly đúng thật là một người thông suốt!