Quốc Sư Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 127




Hoàng đế Nhân Hòa đưa tay lên vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt lóe sáng, "Ồ, thằng nhóc kia tìm tới con sao?"

Hoàng đế Nguyên Khang vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, mấy ngày trước, quốc sư đột nhiên tới Thái Cực cung. Nhi thần còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Không ngờ rằng hắn đến đây là để cầu nhi thần ban hôn. Nhi thần nhớ tới hắn có mệnh cách sát cô tinh¹, trong lòng nhi thần có chút sợ hãi.

Quách Bình là công chúa mà nhi thần thương yêu nhất, nhi thần biết rằng đại hạn của mình sắp đến. Vì vậy, trước khi ra đi muốn tìm cho nàng một người phu quân yêu thương và quý trọng nàng.

Nhưng nhi thần ngàn lần cũng không nghĩ tới, người đó sẽ là quốc sư.

Lúc trước, Quách Bình từng nói với nhi thần rằng nàng đã có phu quân mà mình ái mộ. Bây giờ, quốc sư lại đánh liều tìm tới cửa, chắc chắn là có lý do.

Ngẫm kỹ, đoán chừng là phò mã mà Quách Bình muốn chọn là hắn, khó mà sai được."


¹ Mệnh sát cô tinh (Ngôi sao cô độc): là một thuật ngữ trong phong thủy, nghĩa là số mệnh của một người đã định sẵn sẽ gây ra tai hoạ cho những người xung quanh. Những người mang mệnh này thường sống cô độc, khó gần gũi với người khác.

Nói tới đây, ông ta liếc nhìn hoàng đế Nhân Hòa, thấy ông không mở miệng phản bác, càng chắc chắn về suy đoán trong lòng của mình.

Hoàng đế Nguyên Khang dừng một lúc rồi nói tiếp, "Mặc dù trong thâm tâm của nhi thần rất sợ hãi. Sợ hắn sẽ liên lụy đến Quách Bình, khiến nàng còn trẻ đã phải làm góa phụ.

Nhưng ngay khi nhi thần định từ chối, lại nhớ tới lời phụ hoàng dặn dò.

Lần trước người đến đền Bắc Cực, nói cho nhi thần biết phu quân mà Quách Bình ái mộ không phải là người bình thường. Hắn là nam nhân có thể trợ giúp huyết thống của dòng tộc Thượng Quan vương triều.

Ban đầu con tưởng rằng người phụ hoàng nói là Ngụy quốc công, nhưng suy đi nghĩ lại đều cảm thấy không thích hợp, mãi đến khi quốc sư đến cầu ban hôn, nhi thần mới chợt hiểu ra.

Phụ hoàng, người mà người nhắc tới chính là quốc sư đúng không?

Nếu phụ hoàng đã nói như vậy, mà Quách Bình cũng coi trọng hắn. Hơn nữa, trong lời nói của hắn lại thể hiện tình yêu sâu đậm đối với nàng, vậy nên nhi thần liền đáp ứng thỉnh cầu của hắn."

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.

Sau khi nói xong chỉ trong một hơi, ông có chút thở hổn hển. Lòng đầy mong đợi mà nhìn về phía hoàng đế Nhân Hòa.

Hoàng đế Nhân Hòa tán thưởng liếc ông ta một cái, sau đó vỗ vỗ vai, "Ừm, hoàng nhi làm không tồi.

Sau này con sẽ biết, Vân Y Phỉ mới là định mệnh do trời sắp đặt của Quách Bình.


Hoàng nhi đã làm rất tốt, con đã bảo vệ được giang sơn của gia tộc Thượng Quan chúng ta.

Sau khi con chết, ta sẽ cầu cạnh với Diêm vương đại nhân, để xem có thể giữ con ở lại âm phủ làm việc hay không.

Như vậy, phụ tử chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt. Sau này về thăm nhà cũng có người bầu bạn."

Hoàng đế Nguyên Khang nghe vậy, kích động gật đầu nói, "Cảm ơn phụ hoàng."

Hoàng đế Nhân Hòa bất ngờ đẩy vai ông ta, trầm giọng nói, "Đến giờ rồi, hoàng nhi cần phải đi. Không được chậm trễ thời gian cúng tế tổ tiên."

Hoàng đế Nguyên Khang còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã lùi lại phía sau, ông ta la lên một tiếng, hai mắt bất ngờ mở ra.

"Bệ hạ, bệ hạ, ngài có việc gì sao?"

Triệu Đức Thắng nghe thấy âm thanh, vội vàng đẩy cửa đi đến. Cách một tấm bình phong, nhỏ giọng hỏi.


Hoàng đế Nguyên Khang kinh hồn, vội phủ định. Ông ta quay đầu nhìn quanh, lại giơ tay xoa xoa thái dương, chậm rãi nói, "Tiểu Đức, trẫm vừa mới nhìn thấy phụ hoàng."

Triệu Đức Thắng ngẩn người, thận trọng nói, "Bệ hạ, hôm nay là Tết Thanh Minh, thần nghĩ tổ tiên nhân cơ hội này đến thăm ngài."

Hoàng đế Nguyên Khang vẫy vẫy tay áo, "Có lẽ là vậy, ngươi nhanh hầu hạ trẫm thay y phục, tế tự sắp bắt đầu rồi, ta còn phải đi từ đường nữa."

Triệu Đức Thắng khom người cung kính vâng dạ.

Ở phía bên kia, có vài người đang ngồi trong Huệ Nghi cung. Hoàng hậu vẫn chưa đến, các nàng ta đang nhỏ giọng nói chuyện.

Tưởng quý phi đang diện bộ y phục gấm màu lam thẫm bên trên thêu hoa hải đường. Tay bà ta đang vuốt ve các ngón tay được sơn của bàn tay kia, trên khóe miệng treo nụ cười nhạt.

"Hiền phi muội muội, nghe nói lần trước trong tiệc ngắm hoa, cháu gái của muội ở trước đình biểu diễn tài nghệ?"