Ngay cả Tưởng Sở Phong cũng không ngờ được, Phù Đại lại bị bắt đi ngay trước mắt bao nhiêu người như vậy.
Một đám đàn em phía dưới đều không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng chịu đựng khí áp lạnh lẽo đang đè lên người mình.
Tưởng Sở Phong đang nổi giận ở bên trong không hỏi được gì cả, Hàn Nguyên Thanh nghe cấp dưới đáp lời xong thì đã hiểu rõ tình hình ngay lúc đó.
Bởi vì bọn họ biết được Phù Đại là bảo bối trong lòng Tưởng Sở Phong, tình huống lúc đó nào có ai dám xem thường, chỉ cần hành động sai lệch một chút thì không chỉ có Phù Đại không sống được mà tất cả những người trong sân đó cũng phải nổ thành bụi.
Có một câu là kẻ tiểu nhân khó phòng bị, Tưởng Sở Phong ngàn tính trăm tính cũng không tính được bỗng nhiên lại nhảy ra một Phù Hải Nhân, nếu biết vậy thì lúc trước nên nhổ cỏ tận gốc rồi.
Tuy Tưởng Sở Phong luôn canh giữ Tưởng Thành Lương không thể trốn thoát khỏi thành Việt Châu, nhưng nếu anh ta bắt giữ Phù Đại thì trong lòng anh sẽ lo sợ.
Tưởng Thành Lương trốn cũng chết mà không trốn cũng thế, tóm lại Đại Đại không thể mất một cọng tóc nào.
Phù Thu Sinh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng nổi điên như thế của Phù Hải Nhân, nếu ông ta không còn để ý đến mối quan hệ ruột thịt thì chuyện gì cũng có thể làm ra, chỉ một lúc mà khuôn mặt đã bị sầu, uể oải đi rất nhiều.
Trần Ngọc ngồi đỡ đầu ở sô pha với khuôn mặt đầy nước mắt, có nghĩ cũng không dám nghĩ gì, chỉ cần tưởng tượng một chút thì trong đầu giống như bị kim đâm.
Nhiều thêm một giây thì Phù Đại càng bị nguy hiểm hơn.
Hàn Nguyên Thanh đưa toàn bộ đàn em đi ra ngoài, liên lạc với cả Tần Cần. Trong lúc nhất thời, cả một thành đều ồn ào náo động, người đi trên đường giống như chuột đang bị mèo đuổi, không ngừng né tránh.
Phù Hải Nhân cũng cảm thấy e ngại Tưởng Sở Phong, ông ta ôm chặt Phù Đại rồi lái xe thẳng đến nơi đã hẹn trước với Tưởng Thành Lương.
Tưởng Thành Lương không dám lộ diện ra bên ngoài, trên đường đi đều đã sử dụng hết ba mươi sáu kế, rồi cuối cùng lại trốn trên một con thuyền đánh cá hỏng ở dưới ven sông.
Vùng gần ven sông không có người ở, Phù Hải Nhân đậu xe vào bên trong một rừng cây, sau khi xuống xe thì lén lút ngó nghiêng hồi lâu rồi mới kéo Phù Đại ở trong xe xuống dưới.
Phù Đại bị bịt mắt, tay còn bị trói sau lưng, cũng không rõ bản thân đã bị đưa tới đâu. Phù Hải Nhân lôi kéo cô, cô không đứng vững nên đã ngã quỳ xuống trên mặt đất cứng lạnh lẽo.
Phù Hải Nhân đang dẫn theo người chủ chốt trong kế hoạch của mình nên sợ hãi như ma, cơ bản là mặc kệ Phù Đại thế nào, vẫn kéo cô đứng lên từ trên mặt đất, đi xuống dưới sườn dốc dài đầy cỏ hoang.
Phù Đại bị đau nên hít một hơi, bàn tay ở sau lưng lặng lẽ siết chặt, mở cái túi đựng hương liệu của mình ra rải đều.
Từ lúc bắt đầu sự việc của Phù Nguyệt, Phù Đại biết nhị thúc mình là một người không có lương tâm, nên chuyện ngày hôm nay xảy ra cô cũng không thấy lạ. Nhưng cô lại không biết sao lá gan ông ta lại lớn đến như vậy, cũng không biết có phải bản thân có quá xui xẻo hay không.
“Tam gia! Tam gia!” Phù Hải Nhân kéo Phù Đại đến gần ven sông, ngó xem khắp nơi rồi sốt ruột kêu to, thấy Tưởng Thành Lương lộ đầu ra từ trong thuyền đánh cá thì hưng phấn đến nỗi mắt bắt đầu đỏ lên: “Tam gia! Tôi đem người đến cho cậu rồi.”
Tưởng Thành Lương nhìn thấy Phù Đại bị ông ta kéo đến nỗi té trái ngã phải, khóe miệng gợi nên một nụ cười lạnh, gọi hai người đưa cô tới đây.
Phù Hải Nhân vẫn tập trung vào quân cờ của mình, vẫn luôn chỉ vào Phù Đại không buông, thấy Tưởng Thành Lương gọi người đến đây nhận thì dừng bước chân lại.
“Tam gia…”
Tưởng Thành Lương nhìn thấy đôi mắt Phù Hải Nhân sáng lên thì chỉ về phía một người của anh ta đi lấy hai cái thùng để dưới thuyền đánh cá lên, để tại bên chân Phù Hải Nhân.
Cái thùng được đóng hờ, nhìn qua vết nứt có thể thấy được ánh sáng vàng rực rỡ ở bên trong.
Phù Hải Nhân buông Phù Đại ra một chút rồi ngồi xổm trên mặt đất lật xem hai cái thùng.
Phù Hải Nhân vuốt từng thỏi vàng lạnh lẽo và xấp tiền mặt, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ông ta vội vàng sửa sang cái thùng cho tốt rồi ôm vào trong ngực, cúi gập người với Tưởng Thành Lương: “Cảm ơn tam gia! Cảm ơn tam gia! Chuyện tam gia bảo tôi liên hệ với thuyền tôi cũng đã làm xong rồi, lúc sáu giờ sẽ tới đón tam gia.”
Tưởng Thành Lương lười nói chuyện với ông ta, tay đưa điếu thuốc đến bên miệng, nhả ra một làn khói rồi phất tay với ông ta.
Phù Hải Nhân cúi đầu khom lưng, bất chấp thùng nặng bao nhiêu, ôm lên rồi bỏ chạy.
Phù Hải Nhân cũng biết làm xong chuyện này thì không còn cách nào ở lại Việt Châu nữa nên không hề có ý định quay về nhà, ông ta định lấy xe đi đến bến tàu, tìm một còn thuyền rời khỏi Việt Châu trước.
Tưởng Thành Lương đứng trên mép thuyền đánh cá, nhìn thấy Phù Hải Nhân đang sốt ruột cuống quít đi giữa đám cỏ hoang, khuôn mặt không đổi sắc đưa khẩu súng trong tay lên, nhắm về phía đằng trước.
Đoàng một tiếng, những con chim sẻ lẫn ở trong đám cỏ hoang phía trước bay đi, bóng người ở đó lại không thấy đâu nữa, cũng không hề có động tĩnh gì khác.
“Xử lý sạch sẽ.” Tưởng Thành Lương buông khẩu súng lục đang bốc khói xuống, nhìn lại về Phù Đại đang ở một bên.
Phù Đại nghe được tiếng súng kia, cũng biết được kết cục của Phù Hải Nhân rồi. Bảo hổ lột da thì có thể lâu dài được sao, Tưởng Thành Lương có thể ra tay độc ác với cả anh em ruột thịt của mình thì sao có thể có thể chút cảm tình gì với con chó mình nuôi.
Phù Đại hơi mỉm cười một chút rồi lạnh cả người, không biết vận mệnh tiếp theo của mình sẽ thế nào.
Tuy nói có rất nhiều người, quan hệ của Tưởng Sở Phong cũng rộng, nhưng giờ phút này lại giống như mò kim đáy biển, mãi đến khi mặt trời lặn vẫn không có tin tức gì của Phù Đại.
Nhưng lần trước Phù Đại bị Dư Tú Quyên bắt đi, Tưởng Sở Phong cũng không bối rối đến mức mờ mịt như vậy.
Vốn dĩ đang hăng hái sau khi dẹp xong cuộc làm phản của Hồng Môn mà bây giờ không còn lại chút gì, trên mặt đã dần hiện ra sự mỏi mệt.
Tưởng Sở Phong dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn đã đầy đến mức sắp tràn bụi ra, nhéo nhéo cái trán căng chặt, tựa vào lưng ghế không nói gì nhưng vẻ mặt lúc này tràn đầy buồn bã.
“Cửu gia.”
Tưởng Sở Phong nghe được tiếng gọi thì đứng dậy từ trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm vào cấp dưới của mình.
Cấp dưới thấy anh có bộ dạng như vậy thì ngập ngừng hai lần trong cổ họng rồi mới cẩn thận nói: “Tìm được xe của Phù Hải Nhân ở gần ven sông, nhưng không thấy bóng dáng của mợ chủ đâu.”
Tưởng Sở Phong suy sụp quay về ghế dựa, một lát sau bỗng nhiên bừng sáng vẻ mặt: “Dẫn đường.”
Tưởng Sở Phong nói xong đã muốn bước đi ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không mặc, cấp dưới vội vàng thuận tay đem theo.
“Cửu ca.” Hàn Nguyên Thanh đang ở ven sông đó, thấy anh thì vội vàng đi tới: “Tôi đã tăng số người đi tìm lên rồi, cửu ca cứ ngồi trong xe trước một lúc đi, đừng để khi tìm được cửu tẩu rồi thì anh lại có chuyện.”
Vết thương cũ của Tưởng Sở Phong chưa lành, nửa ngày rồi chưa uống một ngụm nước nào, Hàn Nguyên Thanh thật sự sợ anh sẽ chết khô.
Tưởng Sở Phong ngồi trong xe, chỉ lo nhìn sườn đồi nhuộm màu hoàng hôn và mọi người đang tìm kiếm trên đường, đút tay vào túi quần, không chạm vào điếu thuốc, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Hàn Nguyên Thanh đưa điếu thuốc qua, đứng song song với anh.
Tưởng Sở Phong hút mấy hơi, dường như mùi thuốc lá có thể tạm thời nới lỏng thần kinh đang căng chặt của anh, rất nhanh điếu thuốc cũng chỉ còn lại mẩu đầu thuốc lá.
Tưởng Sở Phong buông lỏng ngón tay, tàn thuốc chỉ còn lóe ánh sáng chỉ lọt vào giữa cỏ hoang, chưa kịp bùng lên ngọn lửa thì đã bị bàn chân dập tắt.
Trong không khí có mùi khói thuốc lá quyện với mùi thơm thoang thoảng.
Lông mày Tưởng Sở Phong nhíu chặt lại, bắt lấy cánh tay của Hàn Nguyên Thanh, trong lòng dâng lên sự căng thẳng: “Mùi!”
“Mùi gì cơ?” Hàn Nguyên Thanh bị anh bất ngờ bắt lấy thì kinh ngạc một chút, cũng hít hít vài cái thì nghe được một mùi hương nhàn nhạt: “Mùi ở chỗ nào đây?”
Tưởng Sở Phong ngồi xổm xuống, bứt cỏ hoang ở dưới ra, vê lại chỗ có dính hương liệu bị tàn thuốc làm nóng lên.
Phù Đại lúc rảnh thường xuyên điều chế hương, Tưởng Sở Phong đều làm với cô cho nên anh có thể nhận ra được một ít hương liệu. Vùng núi hoang vắng như thế nào thì không có duyên cớ gì lại xuất hiện hương liệu đã được tinh chế, nếu đã tập trung lại ở một chỗ như thế này có thể chứng minh được chắc chắn Phù Đại đã tới đây.
Tưởng Sở Phong nghe được tin tức này, gần như không kìm được nỗi lòng, vội gọi người dẫn chó tới, đi theo mùi hương.