Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 79




Vợ chồng Phù Thu Sinh đều ở lầu hai, Phù Đại sợ động tĩnh quá lớn bị nghe được, cho nên vẫn không dám kêu ra tiếng.

Nhưng cô càng nhẫn nhịn bao nhiêu thì Tưởng Sở Phong lại càng giống như tiêm máu gà bấy nhiêu, vừa động thì không ngừng.

“Ưm… a… anh chậm một chút a a…”

Phù Đại há miệng, bị anh làm run giọng không thôi, vội vàng cắn môi, chỉ có thể không tự chủ được thở gấp gáp.

Bộ ngực mềm mại phập phồng dính một lớp mồ hôi mỏng, thỉnh thoảng lắc lư nhẹ theo động tác, mềm mại như đậu hũ.

Tưởng Sở Phong tham lam nhìn một hồi, bàn tay đặt ở trên eo Phù Đại vừa động, lòng bàn tay phủ lên nơi nõn nà, tham luyến bóp nhẹ hai cái, lại nằm úp xuống cuốn băng vải trên thân, một ngụm nuốt hết đỉnh hồng mai đẹp đẽ, dùng đầu lưỡi ẩm ướt không ngừng tạo khoái cảm.

Phù Đại hoàn toàn thất thủ, trong cơ thể nơi nơi bị nghiền ép tán loạn không thể điều khiển, không tự chủ được ưỡn ngực, vặn vẹo vòng eo.

Trong phòng nhiệt độ tăng cao, tất cả đều là tiếng mút. Mặc dù đã thân mật khăng khít, Phù Đại cũng không nhịn được muốn bịt tai lại.

Dường như Tưởng Sở Phong cảm giác được cô xấu hổ, cố ý làm cho âm thanh càng biến thành lớn hơn nữa, với hai bầu v//ú vừa hút vừa liếm, xấu hổ đến mức Phù Đại cuối cùng nhịn không được vươn tay kéo lỗ tai anh.

“Anh làm gì vậy…”

Lúc này Tưởng Sở Phong mới từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên tràn đầy mị hoặc.

“Anh đang gì Đại Đại không biết sao?” Tưởng Sở Phong nói xong, thẳng lưng đâm về phía trước một chút, khiến cô hô hấp hỗn loạn mà run rẩy.

Phù Đại phiền lòng anh nói nhiều ở trên giường, cũng không biết anh ở đâu có nhiều tinh lực như vậy, lập tức dùng mũi chân đá thắt lưng tỏ ý bất mãn.

Tưởng Sở Phong nắm lấy bắp chân cô, trừng phạt dùng sức va chạm vài cái, túi trứng no đủ giã vào cửa huyệt hoa, phát ra tiếng bạch bạch.

Phù Đại co rút nhanh hơn, mật hoa lấp lánh tràn ra từ nơi hai người giao hợp, xuyên qua tấm ga trải giường.

Phù Đại cảm nhận được, vội vàng kéo lấy cổ Tưởng Sở Phong.

“Ưm… sẽ bẩn, anh dừng một chút…”

Cô chuyển động, Tưởng Sở Phong cảm giác cây gậy của mình sắp bị gãy ở trong đó rồi, vội vàng rút ra cả giận: “Ôi… Đại Đại đừng nhúc nhích!”

Phù Đại cảm giác được sự ẩm ướt giữa hai chân, sợ rằng ga trải giường bẩn gọi người giặt lại ngượng ngùng, cho nên cũng nóng lòng đến độ không nhịn được mà đạp chân.

Tưởng Sở Phong thở hổn hển vài cái, vội vàng rút người ra, vỗ một cái vào mông trần của Phù Đại, “Em là muốn giết anh sao! Yêu tinh!”

Phù Đại run lên một chút, kẹp chặt hai chân ở bên giường.

Tưởng Sở Phong vẻ mặt cứng đờ hỏi: “Tìm cái gì vậy?”

“Ga trải giường!” Phù Đại chỉ vào tủ quần áo, không dám xuống đất.

Từ trước đến nay Tưởng Sở Phong không để ý, mỗi lần Phù Đại đều bị anh làm ra một mảnh bừa bãi xấu hổ muốn chết, vì vậy cô lén chuẩn bị một miếng đệm nhỏ, có thể giặt trong phòng.

Sau khi Tưởng Sở Phong biết cô đang nói gì, anh liền xoay người ra khỏi giường, bản thân chưa hưởng thụ xong đã phải đi tìm.

Phù Đại đang muốn kéo chăn cuốn mình lại, đã bị hắn một phen giữ lấy.

Tưởng Sở Phong đứng bên giường, gập hai chân cô lại từ phía sau đi vào.

Phù Đại trợn trừng mắt, một hơi cũng chưa kêu thành tiếng.

Cây gậy màu tím đen từ trong lỗ nhỏ đỏ hồng mạnh mẽ đi vào, giây lát lại rút ra, mang ra một dòng xuân thủy, lập tức làm ướt khăn lót bên dưới.

Đây dường như là hình ảnh Tưởng Sở Phong muốn nhìn thấy, tần suất đâm rút lập tức vượt khỏi tầm kiểm soát.

Phù Đại cắn ngón tay càng không ngừng thở hổn hển, bắp chân bị anh áp chế không thể động đậy, ngã quỵ ở trên giường giống như hóa thành một bãi nước.

Thanh âm của cây gậy khuấy lộng mật động trở nên liên tục hơn, tấm đệm mềm bắt đầu rung chuyển liên tục.

Tưởng Sở Phong khóa chặt mật huyệt phấn nộn bị mình chà đạp cho ra nước đầm đìa, máu toàn thân tụ lại một chỗ, ngón tay nắm lấy mắt cá chân của Phù Đại cũng có chút trắng bệch.

Phù Đại bị ch//ịch mạnh bạo trực tiếp đạt đến cao trào, cơ thể trắng nõn mềm mại từng đợt co rút run rẩy, hạ thể càng giống như vỡ đê, không ngừng tiết ra.

Vật nam tính bị cô kẹp chặt một hồi cũng khó kiềm chế được. Tưởng Sở Phong ổn định hơi thở ra vào vài cái, tiếp theo tiến sâu vào vùng cấm địa run rẩy của cô, cái mông hơi co lại, bắn ra.

Tưởng Sở Phong thở phào nhẹ nhõm đến trên giường, chống cái tay lên bên người Phù Đại, cảm thụ được cô co rút từng cơn từng cơn, trong cổ họng thở ra một tiếng sảng khoái.

Phù Đại hơn nửa ngày mới hoàn hồn, vừa nhấc chân lên còn cảm thấy được bắp đùi bủn rủn phát run, trực tiếp đặt xuống mép giường.

Tưởng Sở Phong hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi của cô, xoay người đặt cô ở một bên.

Phù Đại thấy cánh tay được cuốn băng vải của anh, còn không quên lo lắng: “Để em xem miệng vết thương của anh.”

Tưởng Sở Phong tự xưng mình làm bằng sắt, căn bản là không để vào mắt những vết thương ngoài da này, nghe vậy còn không đứng đắn nói: “Còn có sức lực quan tâm, lại thêm một lần?”

“Anh không sợ sức cùng lực kiệt!” Phù Đại tức giận vỗ anh một cái, trừng mắt trợn trắng.

“Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, anh thật sự không ngại làm quỷ phong lưu.”

Phù Đại thấy anh nói điềm gở, vươn tay muốn chặn cái miệng anh, bị anh cầm lấy tay hôn đầy nước miếng.

Liếc mắt đưa tình một chút, Tưởng Sở Phong bị Phù Đại quở trách phải đi thay thuốc, lúc anh quay về trên giường đã qua hai ba giờ.

Phù Đại nhắc nhở anh: “Anh nhớ rõ giờ trở về, sáng mai đừng để người ta nhìn thấy quan tài trống rỗng.”

Tưởng Sở Phong ăn uống no đủ, đáp lại một cách mơ hồ, sau đó cắn vành tai của cô xúi giục: “Nếu không anh giữ lại cái quan tài kia, chờ chuyện này xong rồi chúng ta thử ở đó xem?”

Phù Đại dùng ánh mắt nhìn kẻ điên nhìn anh một cái, bỗng nhiên cười mắng: “Anh thật đúng là quỷ phong lưu!”

Tưởng Sở nhướng mày, không phản bác lại đánh giá của cô.