Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 6: Lấy thân báo đáp




Lúc này, Phù Đại ngồi trong căn phòng ấm áp, da gà nổi lên vì lạnh cũng tan mất, chân tay thoải mái. Cô cảm thấy gặp Tưởng Sở Phong nhiều lần như vậy, nhưng lần này thật sự là giúp người khi gặp nạn, mặc dù trông bộ dạng cô vẫn nhếch nhác.

“Uống trà gừng đi.”

Phù Đại nhất thời không nhận ra giọng điệu ra lệnh của Tưởng Sở Phong, cô lập tức bưng tách trà lên, ngửi thấy mùi gừng cay nồng, đôi mày lập tức nhíu lại. Cô thè đầu lưỡi ra, nhanh chóng liếm một chút, mặt mày đã xanh xao, lặng lẽ để lại chỗ cũ.

Ghế sô pha rất lớn, Phù Đại ngồi bên trên, đôi chân nhỏ lơ lửng trên không, chiếc váy liền bằng vải len cashmere màu đỏ phối với đôi giày mũi tròn, trông giống như búp bê trong tủ kính.

Tưởng Sở Phong một tay kẹp điếu thuốc đặt trên tay cầm ghế, nghiêng đầu rít một hơi, tay kia để dưới bàn lại đang an ủi dục vọng ngày càng sưng tấy. Đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào cô gái đang ngồi trên sô pha qua làn khói lượn lờ.

Phù Đại không cảm thấy gì, ngoan ngoãn đợi người ta sấy khô áo khoác của mình rồi đem tới. Ngón tay mảnh khảnh chọc vào lỗ thủng trên sofa do tàn thuốc không biết của ai đốt cháy, cô chán nản móc xốp ra, bỗng nghe thấy tiếng thở gấp trầm thấp của Tưởng Sở Phong, cô ngước mặt, mờ mịt hỏi: “Cửu gia không khỏe sao?”

Là thoải mái sắp phát điên lên được… Ngay cả tiếng đàn ông th/ủ d*m mà cũng nghe không ra, đúng là ngây thơ quá. Tưởng Sở Phong cười nói: “Không sao, hơi mệt thôi.” Tưởng Sở Phong nói, nhưng động tác tay không hề dừng lại, cầm phân thân thô to vuốt càng nhanh hơn, dịch trơn ở đầu tiết ra dính cả thân gậy, gân xanh xung quanh càng thêm rõ ràng.

Một lúc lâu sau, Tưởng Sở Phong mới cảm thấy thắt lưng tê dại, muốn bắn ra ngoài, siết chặt rồi xoa vài cái, dịch trắng đặc bắn lên tủ gỗ màu nâu đỏ, trong không khí lập tức tràn ngập mùi hơi nồng.

Phù Đại nghe thấy tiếng anh thở ra, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó lại cặm cụi moi xốp.

Tưởng Sở Phong ngồi trên ghế một lúc rồi lấy khăn tay xử lý sạch sẽ, sau đó ném khăn tay đầy vết tích lên bàn, nhét dục vọng sau khi phát tiết xong vẫn còn lớn vào trong quần, kéo khóa lại, nhấc chân đi về phía sô pha.

Phù Đại đang moi rất vui thì đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh khiến cơ thể cô nghiêng sang, ngón tay đang móc trong lỗ thủng trên sô pha xé thành một lỗ lớn hơn. Phù Đại đơ ra, ngại ngùng rụt tay lại, ấp úng nói: “Tôi không cố ý đâu…”

Tưởng Sở Phong thấy đống xốp lộn xộn mà cô moi ra, khóe miệng không khỏi cong lên: “Em tuổi chuột?”

“Tôi tuổi dê…” Phù Đại thuận miệng đáp, sau đó mới nhận ra bây giờ không phải lúc để thảo luận chuyện này, khuôn mặt như trứng ngỗng ửng đỏ, hàng mi dài che khuất đôi mắt như khói trên sông, hai tay lặng lẽ nhét lại đống xốp vụn mà mình móc ra vào cái lỗ đó.

Tưởng Sở Phong nhướng mày, không nể tình nói: “Mất bò mới lo làm chuồng thì muộn rồi, em phải đền.”

Phù Đại phồng má, hàm răng trắng cắn lên môi dưới hồng đào, giọng nói như nỉ non mang theo vẻ không phục: “Nhưng tôi đã cứu mạng của anh đấy.”

Tưởng Sở Phong nghe thế, màn ‘lấy thân báo đáp’ chuẩn bị sau đó cũng không tiếp tục rồi, anh như cười như không nhìn ngọc trên mái tóc cô. Trước đó chỉ mong sao vạch rõ quan hệ với anh, cuối cùng giờ cũng nhắc đến ơn cứu mạng rồi.

“Vậy thế này nhé, tôi thấy thân báo đáp là được rồi.”

Phù Đại ngạc nhiên nhìn anh, buộc miệng nói: “Anh thế này chẳng phải là lấy oán trả ơn à?” Nói xong thì thầm kêu hỏng rồi, sau đó vội cúi đầu.

Tưởng Sở Phong nheo mắt, phải không thích anh cỡ nào mới xem thành vũ khí để trả thù? Tưởng Sở Phong sờ cằm, hỏi: “Tôi xấu à?”

Phù Đại lắc đầu lia lịa, không ngẩng đầu lên.

Nhớ đến những lời cô nói trong chùa hôm đó, Tưởng Sở Phong nhấc một chân gác lên bàn, “Cho em ôm đùi, để em muốn gì được nấy ở cái thành Việt Châu này, thế nào?”

Phù Đại ngẩn ra rồi nhanh chóng nhìn anh, lắc đầu: “Cái đùi này của cửu gia thô quá, tôi sợ ôm không chắc nửa đường trượt tay, ngã thì thương tích đầy mình.”

Tưởng Sở Phong nghe hai chữ ‘thô quá’ thốt ra từ miệng cô, nơi nào đó không kiểm soát được giật một cái, anh vội gạt bỏ đi ý nghĩ quyến rũ trong lòng, vắt chéo hai chân để kiềm lại dục vọng đang muốn ngẩng đầu.

“Vậy em đền sô pha cho tôi.” Tưởng Sở Phong lười nhác ngả người, nói xong câu này thì lại cảm thấy buồn cười vì sự trẻ con của mình.

Nhưng Phù Đại cảm thấy đây là chuyện bình thường, cô lục túi xách, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Tưởng Sở Phong nghiêng đầu nhìn cánh môi hơi vểnh của cô như thể thưởng thức một bức tranh, có hơi say mê, không suy nghĩ gì mà thẳng thừng nói: “Sô pha nhập khẩu, mười hai nghìn đấy.”

“Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?” Phù Đại ôm chặt túi của mình, nhìn vào đệm sô pha, có kích động muốn moi hết xốp bên trong ra.

“Ăn cướp là phạm pháp.”

“Trùm xã hội đen còn nói đến pháp luật sao?” Phù Đại bối rối thì thầm, mất tự nhiên xoa lòng bàn tay: “Tôi không đem theo nhiều tiền thế, lần sau, lần sau tôi trả cho anh… nhé?”

Tưởng Sở Phong nhìn chằm chằm, đợi cô nói xong, anh ung dung lên tiếng: “Không được.”

Vẻ mặt Phù Đại không vui, chút thiện cảm dành cho anh mới vừa xây dựng trong lòng cũng sụp đổ hết. Nhỏ nhen, keo kiệt, bủn xỉn gì cô cũng mắng, lại cào rách thêm hai lỗ trên sô pha như thể trút giận, thầm nghĩ dù sao cũng phải đền, làm hỏng hết luôn thì cũng chẳng thiệt thòi gì.

Tưởng Sở Phong không kìm được muốn bật cười, cảm thấy chọc con dê con này thú vị thật.

“Không có tiền thì lấy em ra đền.”

Phù Đại đầu đầy dấu hỏi chấm, sao hôm nay cứ quanh quẩn ở cái vấn đề ‘lấy thân báo đáp’ không dứt thế nhỉ?

“Buôn người cũng là phạm pháp.” Phù Đại thử nói lý với anh.

Tưởng Sở Phong ra bài không theo lẽ thường: “Xã hội đen không nói đến pháp luật.”

“….Giỏi như anh sao không lên trời đi?”

“Em đốt pháo cho tôi?”*

Phù Đại cảm thấy mình có khoảng cách thế hệ với người này, hoàn toàn không thể giao tiếp được, cô nén giận ngoảnh mặt đi.

Tưởng Sở Phong ngứa tay, duỗi ngón tay ra chọc vào đôi má đang phồng lên của cô, mềm mại lõm vào trong.

“Đáng ghét!” Phù Đại hất tay anh ra, giọng nói khe khẽ trời sinh mang theo chút dịu dàng, cho dù tức giận cũng chẳng có chút lực uy hiếp nào, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy mềm nhũn cả xương.

Tưởng Sở Phong cử động ngón tay, dư vị mềm mại trên mu bàn tay khiến anh rạo rực không thôi, trong đầu lại bắt đầu tưởng tượng bàn tay nhỏ bé đó duỗi vào đũng quần mình.

“Ưm…”

Nghe thấy tiếng thở khàn khàn của anh, Phù Đại vô thức nhìn sang, thấy anh một tay chống mắt, bộ dạng lười nhác ngồi đó, nhỏ giọng lầm bầm: “Người kỳ quặc…”

Phù Đại ngồi một lúc, thấy không có dấu hiệu tạnh mưa, còn đợi nữa thì chắc người nhà sẽ lo lắng, cô đứng dậy nói lời tạm biệt.

Tưởng Sở Phong gọi tài xế đưa Phù Đại về nhưng cô không dám nhận lòng tốt này.

“Tôi sợ ngồi hỏng xe anh rồi anh lại bắt tôi đền.”

Tưởng Sở Phong mở cửa xe giúp cô, vẻ mặt hiền lành vô tội: “Sao có thể thế được, xe thì đáng bao nhiêu tiền chứ.”

Phù Đại nửa tin nửa ngờ ngồi vào, lúc xe chạy đi thì dựa vào cửa sổ quay đầu nhìn phía sau, cô thấy Tưởng Sở Phong đút tay vào túi đứng trong màn mưa lất phất, anh vẫy tay với cô, không biết sao mà cô có cảm giác mình bán thân rồi.

*窜天猴: thoán thiên hầu là một loại pháo, khi đốt sẽ lao thẳng lên trời.