Chờ đoàn người biểu tình tan rã thì Chung Uyển Thanh cũng không tìm được Tưởng Sở Phong.
Phương Nhu thấy bà chạy trên đường như một người thất hồn lạc phách thì vội vàng gọi người trở về thông báo ông Tưởng cho người đi tìm.
Nói như thế nào thì cũng là đứa con nhà họ Tưởng, nếu ông Tưởng không quan tâm đến chuyện này thì cũng có nghĩa là mặc kệ đứa con của mình, nghe nói sau đó còn đến đồn cảnh sát báo án, cũng nhờ Hồng Môn giúp đỡ. Nhưng mà với công việc bận rộn của mình thì ông ta cũng không thể tìm thấy người được.
Chung Uyển Thanh không chịu trở về, đi theo người khác tìm hết một ngày, hôm sau không chịu nổi té xỉu thì mới được người khác dìu trở về.
Lúc Chung Uyển Thanh tỉnh dậy thì Phương Nhu đang ở cùng bà, bà vừa ngồi dậy đã muốn chạy ra bên ngoài, Phương Nhu vội vàng kéo bà đi khuyên nhủ: “Lão gia đã cho người đi tìm rồi, chị muốn mặc kệ cái bộ dạng này đi ra trúng gió là không muốn sống nữa sao? Nếu như tìm được Tiểu Cửu trở về thì sao chị có thể chăm sóc thằng bé được?”
Phương Nhu khuyên bà dần dần bình tĩnh lại, nhưng mà Chung Uyển Thanh không nhìn thấy Tưởng Sở Phong thì mỗi ngày không thể nuốt cơm được, mới mấy ngày mà cơ thể đã tiều tụy như người tàn tật
Phương Nhu vẫn luôn giúp bà hỏi thăm khắp nơi nhưng vẫn không có tiến triển gì, ngày qua ngày đã được hơn nửa năm nhưng vẫn không có được một chút tin tức nào.
Đứa con do chính mình tự tay đánh mất, điều đó đã trở thành một vết thương tâm lý trong lòng Chung Uyển Thanh, mỗi ngày chỉ ở trong tòa nhà phương Tây, không hề đi ra khỏi cửa, chỉ biết ôm lấy quần áo của Tưởng Sở Phong mà nói chuyện.
Ngay cả ông Tưởng cũng dần dần quên đi người vợ bé mà bản thân đã từng dành hết tâm tư để cưới về, bà cả lại không thể quên được, thường ngày còn hay đi tới tòa nhà phương Tây, nói những lời không biết là thật tình hay giả ý nữa.
“Em gái hãy nghe chị khuyên một câu đi, không có tin tức gì cũng là một tin tức tốt đó, còn tốt hơn việc tìm thấy được một cái thi thể nhiều. Cả ngày lão gia bận rộn công việc, cũng vẫn luôn cho người đi tìm Tiểu Cửu mà. Suốt ngày em cứ làm ra cái bộ dạng này để cho lão gia nhìn thấy, ông ấy còn tưởng là em oán trách ông ấy đấy.” Bà cả đứa ngón tay vén tóc qua tai Chung Uyển Thanh, thấy đỉnh đầu bà có rất nhiều tóc bạc trộn lẫn nhau thì kinh ngạc, còn cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa: “Em xem đi, em ép bản thành thành như thế này đây thì Tiểu Cửu cũng không có trở về được. Một đời người có bao nhiêu năm tuổi trẻ? Cũng không phải không có con thì không sống được, chi bằng hay sống thật tốt cho đáng cuộc đời mình đi.”
Chung Uyển Thanh cụp mắt suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào bộ âu phục nhỏ bé trong tay, bà cả nói gì cũng không lọt vào tai bà.
Trước kia bà cả cũng không có đối xử tốt gì với mấy người vợ bé như bọn họ, bây giờ không biết có phải vì muốn tăng hảo cảm ở trước mặt ông Tưởng hay không mà lại hỏi han ân cần hơn, đã thế còn đưa hai bà vú tới chăm sóc việc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của Chung Uyển Thanh.
Chung Uyển Thanh không có lòng dạ nào nhìn tới, cũng không đề ý bà cả đã sắp xếp những gì, chỉ trông ngóng người nhà họ Tưởng có thể đem tin tức của con mình trở về. Nhưng mà cho dù là nhà họ Tưởng lẫn Hồng Môn đi tìm thì vẫn không có tin tức gì.
Tất cả mọi người đều cảm đã tìm lâu như vậy mà không có gì, phỏng chừng cũng là dữ nhiều lành ít, đương nhiên người vui vẻ nhất vẫn là bà cả. Tuy rằng con của nhà họ Tưởng đông, bà cả đã dành sức lực suốt đời của mình vào việc này, chủ yếu là sắp xếp từng bước từng bước để giải quyết.
“Chuyện mà tôi giao cho bà thế nào rồi?” Thời gian rảnh rỗi, bà cả cũng muốn đi xem xét bà vú chăm sóc Chung Uyển Thanh một chút, làm đủ trách nhiệm của một bà cả của gia tộc.
Bà vú là do bà cả tìm tới ở nông thôn, cũng là bị đứa con phá hết tài sản, đến nỗi phải đi ăn xin nên bà cả nói gì thì bà ta nghe nấy.
“Bà cả yên tâm đi, mỗi ngày tôi đều cho cao thuốc phiện vào trong cơm canh của cô ta, nhưng mà mỗi ngày cô ta không ăn nhiều lắm, phần lớn đều đã ói ra hết rồi, thật không phát hiện được có cái gì không đúng.”
Bà cả nghe vậy thì không cảm thấy được gì, khóe miệng cong lên thành một vòng cung đầy châm biếm. Cao thuốc phiện kia dùng lâu có thể bị nghiện, cho dù Chung Uyển Thanh không thể nào nuốt nổi thức ăn đi nữa, cũng còn nhiều thời gian, tích tiểu thành đại, chờ khi quay đầu lại thì cũng đã chậm rồi.
“Được rồi, bà cứ làm việc bình thường, nhớ kĩ đừng để người khác phát hiện ra cái gì là được.”
“Bà cả yên tâm, tôi đã rõ rồi.”
Những việc riêng tư trong nhà, ông Tưởng vốn say mê chuyện kinh doanh nên không quan tâm mấy. Mà Chung Uyển Thanh không tìm được Tưởng Sở Phong thì trái tim như tro tàn, mặc dù dần dần cảm thấy được cái gì nhưng cũng mặc kệ mà sa vào. Bất tri bất giác đã bị nghiện vào trong xương cốt, bà vú bên cạnh Chung Uyển Thanh lại giả vờ tốt bụng tiếp tế cho bà, mỗi ngày đều lấy thuốc phiện ra để tán gẫu an ủi.
Chung Uyển Thanh đóng cửa không ra ngoài, bà cả lại cố ý, không ai biết đến sự tồn tại của cao thuốc phiện trong nhà. Đang lúc bà cả muốn tìm cơ hội diệt trừ tận gốc thì Tưởng Sở Phong mất tích gần một năm đã trở lại.
Trong nhà này, ngoại trừ bà cả thì đại khái không ai biết được trong một năm này Tưởng Sở Phong đã đi nơi nào, mà việc anh trở về như thế nào thì bà cả lại không ngờ tới.
Mặc dù ông cụ chướng mắt ông Tưởng không kiên định nhưng vẫn rất để ý đến huyết mạch nhà họ Tưởng, cho nên một năm nay vẫn luôn không dừng việc tìm người, nhưng mà thật sự không thể đoán được Tưởng Sở Phong lại một mình trở lại đây.
Ngày ấy Tưởng Sở Phong xuất hiện ở địa giới Việt Châu với bộ dạng lam lũ, vẫn là người của Hồng Môn luôn tìm kiếm anh đã phát hiện nên lúc đó đã đưa về đây.
Ông cụ nhìn thấy thiếu niên trong trẻo trẻ tuổi trước mặt nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, ông vỗ vỗ bờ vai anh, cũng không có hỏi gì anh mà đã gọi người đến nhà lớn gọi Chung Uyển Thanh đang buồn rầu đến trước.
Chung Uyển Thanh nghe được tin tức, giống như được sống lại một lần nữa, đã một năm rồi bà không bước ra khỏi căn nhà phương Tây kia.
Sau một năm xa cách, nhìn hai mẹ con dường như có hơi xa lạ.
Chung Uyển Thanh nhìn thiếu niên gầy yếu trước mặt, ngay cả khi anh không còn cười vui vẻ mà cầm áo choàng của mình nữa, bà vẫn không kìm được mà ôm anh vào trong lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống dưới.
Tưởng Sở Phong có chút sững sờ, mặc kệ cho người phụ nữ với vẻ mặt tiều tụy, tóc tai bù xù này vuốt mặt mình. Một lúc lâu sau mới giống như một chú chim mệt mỏi, chậm rãi tựa vào trên vai Chung Uyển Thanh.
Trong nhà này, ngoại trừ bà cả thì hơn phân nửa mọi người đều vui vẻ. Nhưng mà, mấy anh em nhìn thấy thái độ lạnh lùng hờ hững của Tưởng Sở Phong thì đều không có kiên nhẫn giao tiếp, hơn nữa nhìn thấy hành động của anh giống lưu manh thì đều bị mẹ mình dặn dò kĩ là nên ít qua lại. Chỉ có Tưởng Hành Châu là vẫn như trước vẫn đem đồ ăn ngon đến chơi cùng người em trai mà anh ấy hết mức yêu thích này.
Phương Nhu nhìn thấy hết trong mắt, lại cảm thấy thái độ của Tưởng Sở Phong với Tưởng Hành Châu không khác nhiều so với những anh em khác. Bà ta lo lắng anh ấy bị lợi dụng lòng tốt nên đôi khi cũng khuyên vài câu.
Tưởng Hành Châu lại nói: “Không giống nhau đâu, Tiểu Cửu vẫn nói chuyện với con, chỉ cần tụi con không nói nhiều lời với em ấy là được rồi.”
Phương Nhu xoa xoa đầu của con trai, rũ mắt tính toán.
Tưởng Sở Phong vẫn ở lại căn nhà kiểu phương Tây với mẹ mình, Chung Uyển Thanh nhìn thấy những vết sẹo ở trên cánh tay Tưởng Sở Phong, mỗi khi muốn hỏi thì đều bị nghẹn lại ở cổ họng, chỉ đưa tay ôm anh vào trong ngực, cảm nhận những cảm xúc chân thật này.
Mà Tưởng Sở Phong lại không hề nhắc tới những chuyện đã xảy ra trong một năm này. Một thiếu niên mới vài tuổi đã có bộ dạng trầm tĩnh của một người lớn, trên mặt thường xuyên xuất hiện thái độ không thèm để ý gì tới mọi chuyện.
Cuộc sống cần trở về quỹ đạo cũ nhưng ông trời lại luôn làm ngược lại ước muốn đó.
Bà cả lặng lẽ thả ra một chút tin đồn, Chung Uyển Thanh giấu thuốc phiện ở căn nhà phương Tây trong ống nước, toàn bộ đều được bày ra trước mặt ông Tưởng.
Mọi người trong nhà lớn đều biết, nhà họ Tưởng không kiêu ngạo đến nỗi mua bán thuốc phiện, cũng kị nhất là người bên cạnh hút thuốc phiện. Chung Uyển Thanh cũng biết điều đó, nhưng lúc trước khi Tưởng Sở Phong mất tích thì bà không biết dựa vào đâu, bây giờ con mình đã trở lại, bà cũng đã sống lại một lần nữa, cho nên bà định sẽ ném hết số thuốc phiện mình giấu đi, ai ngờ lại bị phát hiện trước.
Ông Tưởng đập nát cái tẩu thuốc trước mặt Chung Uyển Thanh, nhìn thấy người phụ nữ với dung nhan tiều tụy trước mặt, đã sớm không thể tìm ra được bộ dạng thanh nhã lịch sự năm đó rồi, hoặc cũng có thể nói ông ta đã quên mất rồi.
Thuốc phiện là thứ cấm kỵ ở nhà họ Tưởng, ông Tưởng tức giận nên đã trực tiếp đuổi Chung Uyển Thanh ra khỏi nhà.
Tưởng Sở Phong không nói tiếng nào mà chạy đuổi theo bà, anh nắm lấy chiếc áo choàng của Chung Uyển Thanh làm nó rách một lỗ.
Chung Uyển Thanh túm tay anh gỡ ra, đưa anh trở về cửa nhà lớn, trên mặt không có vẻ đau lòng, cũng không có oán hận, ngay cả ánh mắt cũng dần trở nên trống rỗng.
Tưởng Sở Phong rụt tay lại, Chung Uyển Thanh nâng giữ mặt anh, giọng nói nhẹ nhàng cũng không còn sự dịu dàng như lúc ban đầu nữa, chỉ còn lại sự khàn khàn bên trong mang theo sự dẻo dai: “Cùng yêu thương nhau, không bằng có năng lực cứu người mình yêu, hãy nhớ kỹ.”
Tưởng Hành Châu đứng ở một bên cảm giác nếu Tưởng Sở Phong đi theo Chung Uyển Thanh bước ra khỏi cánh cửa này, nếu muốn vào lại thì còn khó khăn hơn nên đã tiến lên kéo tay áo anh lại.
Chung Uyển Thanh thấy thế thì cười nói với anh ấy: “Tiểu Cửu giao cho con nhé.”
“Dì Chung yên tâm.” Trách nhiệm bảo vệ em trai, Tưởng Hành Châu sẽ mãi mãi không quên.
Phần lớn những năm tháng cuộc đời của Chung Uyển Thanh bị bỏ phí trong nhà họ Tưởng, cuối cùng chỉ mang theo một chiếc hộp mây nhỏ và rời khỏi nơi này trong ảm đạm, cuối cùng cũng là trở thành vệt máu muỗi trên tường.