Dũng sĩ chân chính là người có can đảm gánh chịu hậu quả sau khi phóng túng.
Phù Đại ngủ một giấc đến tận hai giờ chiều hôm sau của ngày tân hôn, cô vừa nghiêng người nhìn thấy từ đầu đến chân mình đầy dấu đỏ giống như giật gió thì thiếu chút nữa bị dọa đến khóc.
Tưởng Sở Phong ôm cô dỗ nửa ngày, anh chép miệng nhìn thấy kiệt tác của mình thì cũng hơi chột dạ.
Có lẽ hình như thật sự hơi quá đáng…
“Đều tại anh đó, đã nói là không muốn rồi! Ngày mốt còn phải về lại mặt, sao em gặp người ta được!” Phù Đại nhíu mày nặn nước mắt ra, hơi ngửa mặt trong ngực anh, còn đá chân trong chăn, vì vừa mới bôi thuốc nên cũng không dám cử động nhiều, khẽ động chân tay một chút đã giống như bị rút gân.
Tưởng Sở Phong chỉ có thể gật đầu mạnh nhận lỗi, xoa xoa eo của cô.
Phù Đại cảm thấy anh phải làm như vậy nên khó chịu, cô vốn không nghe lọt tai, thế là hung ác nói: “Trước khi lại mặt thì anh đến phòng khác ngủ!”
Tưởng Sở Phong đang gật đầu, nghe thấy lời này thì vội vàng dừng lại, thẳng thắn từ chối: “Chuyện này thì không được!”
“Vậy không cho phép anh chạm vào em!”
Tưởng Sở Phong nhìn vết tích giữa xương quai xanh của cô, thầm nghĩ bây giờ anh có muốn chạm cũng không chạm được.
Trong ba ngày tân hôn này, quả thật Phù Đại chưa từng xuống khỏi giường, ăn cơm cũng là do Tưởng Sở Phong mang vào phòng cho cô ăn.
Đám người trong biệt thự nhà họ Tưởng đều lén lút thở dài, cửu gia nhà họ cũng quá không thương hương tiếc ngọc rồi, đến tận bây giờ họ vẫn chưa được gặp mặt phu nhân đâu đấy!
Tưởng Sở Phong giống như một con cú mèo, buổi sáng còn đỡ, trời vừa tối lập tức phát xuân.
Phù Đại lấy chăn che phủ mình thật kín, nhưng vẫn có thể cảm giác được người ở sau lưng đang gắng gượng đâm vào cô.
“Anh sang phòng cho khách ngủ đi!” Phù Đại xoay người, đẩy anh một cái.
Tưởng Sở Phong không đếm xỉa đến cây trụ chống trời dưới hông mình, anh vỗ vai cô nói: “Em ngủ phần em, anh không chạm vào em.”
Phù Đại bị hai mắt như chuông đồng của anh nhìn chằm chằm thì sao mà ngủ cho được, cô nghĩ cách cho anh: “Hay anh đi đọc sách chút đi.”
Tưởng Sở Phong nghĩ nghĩ rồi thật sự đến phòng sách lấy một quyển sách, Phù Đại thấy anh nhanh nhẹn như vậy thì cười cười ôm chăn thoải mái làm ổ.
Đèn bàn nhỏ ở đầu giường được bật lên, ánh đèn hơi vàng chiếu vào sườn mặt của Tưởng Sở Phong, toát lên một chút phong độ của người trí thức mà bình thường không thấy ở anh.
Phù Đại yên lặng nhìn anh một lúc rồi quấn chăn sượt đến bên cạnh anh, cô dịu dàng nói: “Cửu ca, anh kể chuyện cho em nghe đi.”
Tưởng Sở Phong đưa tay kéo cô qua, mở miệng nói: “Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu…”
“Ôi trời!” Phù Đại chê anh mang chuyện cũ rích đã lỗi thời ra lừa mình, húc nhẹ đầu vào người anh.
Tưởng Sở Phong cười cười, anh khép sách lại: “Em muốn nghe chuyện gì?”
“Chuyện gì cũng được.” Phù Đại ôm lấy đầu ngón tay thon dài của anh, quăng ra một vấn đề khó.
Tưởng Sở Phong nghĩ nghĩ rồi bắt đầu kể: “Ngày xưa có một người tên là A Sướng, ngày nọ anh ta mất đi, lúc đưa tang người trong nhà khóc nức nở, kêu ‘Sướng a… Sướng a’, người qua đường không hiểu nên hỏi họ rằng người đã chết rồi mà các người còn sướng cái gì nữa? Người nhà khóc ròng nói, ‘Sướng chết rồi… Sướng chết rồi!’.”
“Hết rồi sao?”
“Hết rồi.”
Phù Đại bĩu môi: “Anh kể câu chuyện gì vậy, chẳng buồn cười chút nào.”
“Vậy anh kể cho em nghe chuyện xưa của bảy người đàn ông và một cô gái nhé.”
Phù Đại vừa nghe xong thì đã cảm thấy chuyện xưa này không đứng đắn, cô lắc đầu: “Không nghe!”
“Em nghĩ cái gì vậy.” Tưởng Sở Phong bóp bóp mặt của cô, dáng vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn: “Anh đang nói đến Bát Tiên vượt biển.”
Phù Đại lúng túng, chưa từng nghe ai nhắc đến chuyện xưa của những vị thần mà nói đến mức khiến cho người ta mơ màng như vậy, cô gặm gặm tay áo của anh, nói: “Em thích nhất là được nghe người thế hệ trước kể những câu chuyện xưa về thần và ma, anh cũng kể một câu chuyện cho em nghe đi!”
Tưởng Sở Phong vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện chênh lệch tuổi tác giữa anh và cô, bây giờ nghe cô nói “Người thế hệ trước” thì không hiểu sao cảm thấy như bị đâm vào tim, anh nói: “Em cũng nói là chuyện do thế hệ trước kể, anh còn thiếu một cành hoa, sao mà biết được chứ.”
Phù Đại không ngờ anh vẫn còn nhớ đến câu “Ba mươi mốt cành hoa” kia, cô cười khúc khích mắn anh mặt dày.
Chẳng qua là đến cuối cùng Tưởng Sở Phong cũng không có làm khó Phù Đại, anh kể những truyền thuyết thần kỳ mà mình từng nghe cho cô.
Phù Đại nghe rất say sưa nhưng lúc ngủ càng nghĩ lại càng sợ hãi, cô không ngừng chui vào trong lòng của Tưởng Sở Phong.
Nhưng lại khổ cho Tưởng Sở Phong, nửa đêm rồi mà còn phải vọt đi tắm nước lạnh ba lần.
Phù Đại ngủ một trận, mơ mơ màng màng ngồi dậy muốn đi vệ sinh nhưng thấy trong phòng đen ngòm thì lại không có tiền đồ đánh thức Tưởng Sở Phong ở bên cạnh.
“Cửu ca, anh giúp em mở đèn đi.”
Tưởng Sở Phong ngủ không sâu, cô vừa hơi cử động thì anh đã mở mắt ra, nhìn thấy cô ngồi trên giường cả buổi không bước xuống thì hơi buồn cười, anh đưa tay kéo dây bật sáng đèn ở đầu giường.
“Lá gan chả lớn bao nhiêu mà còn không ngừng quấn lấy người ta đòi kể chuyện, bây giờ biết sợ rồi sao?” Tưởng Sở Phong xuống giường trước rồi đứng ở bên giường chìa tay về phía cô.
“Hai ngày nữa em sẽ quên thôi.” Phù Đại xấu hổ cười cười rồi vén chăn lên nhào vào trong lồng ngực của anh, càng ngày càng quen thuộc với việc sai khiến phương tiện giao thông hình người này.
Tưởng Sở Phong đợi cô giải quyết xong, ôm cô lên giường rồi bản thân mới đi vào nhà vệ sinh lần nữa, lúc đi ra nhìn thấy Phù Đại quấn chăn ngồi như một con lật đật thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Phù Đại vỗ vỗ lên giường, thật sự ngoắc ngoắc anh: “Mau đến đây mau đến đây!”
Nếu như không phải dáng vẻ của cô thật sự rất buồn cười thì Tưởng Sở Phong sẽ cảm thấy lời này chính là đang cầu hoan, anh nhất định sẽ làm việc nghĩa không nhường ai lập tức nhào đến.
Cả người Phù Đại co lại trong lòng anh thì mới cảm thấy có cảm giác an toàn, cô thỏa mãn cà cà góc chăn, híp mắt lại.
Có một cục ấm ấm mềm mềm dựa vào trong lòng của mình, Tưởng Sở Phong cũng rất thoải mái, sau này mỗi ngày vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy cô, đây hoàn toàn là một chuyện tốt.
Trong thời gian tân hôn, Tưởng Sở Phong và Phù Đại giống như một đứa trẻ dính liền, gần như chưa từng tách khỏi nhau. Tưởng Sở Phong càng ngang nhiên tự cho mình một kỳ nghỉ dài, ném hết tất cả công việc cho Hàn Nguyên Thanh, Hàn Nguyên Thanh bận rộn chạy tới chạy lui, đến biệt thự nhà họ Tưởng kể khổ còn bị chê là công suất quá lớn, chưa ngồi được bao lâu đã bị đuổi ra ngoài.
Phù Đại cũng cảm thấy cuộc sống của mình nhẹ nhàng thấm thoát trôi qua, quả thật giống như trong mơ.
Lúc về đến cửa nhà, dấu vết trên người của Phù Đại vẫn chưa tan hết nên cô quở trách Tưởng Sở Phong một trận.
Tưởng Sở Phong ngồi nghiêng một bên trên ghế, chống cằm thưởng thức cô đang chọn quần áo ở trước tủ quần áo, vốn không có chút ăn năn hối lỗi nào cả.
Phù Đại chọn hơn nửa ngày, bộ nào cũng che được chỗ này thì không che được chỗ kia, cuối cùng cô lấy một chiếc áo váy vạt xéo kiểu cũ trong góc ra.
Cũng may mà bây giờ thời tiết vẫn chưa quá nóng, tay áo rộng vạt áo lớn dù mặc vào che kín nhưng vẫn không bị nóng.
Trước giờ Phù Đại chưa từng mặc áo váy này, bởi vì bà cụ nhà họ Phù là một người cố chấp bảo thủ, vẫn luôn rất thích áo váy, cho nên Phù Đại cảm thấy kiểu quần áo này lộ ra một mùi vị cổ xưa, chỉ có cái váy này là khi cô gả đi Trần Ngọc đã cho người làm, vải dạ màu quýt thiên về đỏ, bên ngoài phủ thêm một lớp lụa mỏng, in hình mẫu đơn bằng chỉ vàng, trông vô cùng lộng lẫy.
Phù Đại giơ váy lên giũ giũ, cảm thấy mình mặc sẽ đẹp thì mới hài lòng gật gật đầu.
Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Sở Phong thấy cô mặc áo váy, hai mắt anh không khỏi tỏa sáng, không kiềm chế nổi đứng lên.
“Trước khi lại mặt không được chạm vào em.” Phù Đại vừa nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng lấp lánh của anh thì biết ngay anh muốn làm gì, cô đứng ở trước gương cuộn tóc, cầm lược chỉ chỉ anh.
Tưởng Sở Phong bị cô chỉ vào thì dừng lại đứng cách hai mét, anh sờ mũi một cái nhìn cô, suy tính một chút.
Phù Đại còn chưa mang giày, áo váy rộng thùng thình che phủ vô cùng kín đáo từ cổ trở xuống, để lộ ra một chút mũi chân trắng nõn của cô.
Chỉ một chút đó cũng đủ khiến trong lòng Tưởng Sở Phong ngứa ngáy khó nhịn, cảm thấy một góc trắng mịn kia đang dụ dỗ anh suy nghĩ xa xôi.
Phù Đại vẫn chưa biết Tưởng Sở Phong đã nghĩ xong sau khi lại mặt sẽ đại chiến ba trăm hiệp với cô mà còn đang đắc ý giơ cái gương nhỏ soi tóc đã cuộn lên của mình.
Sáng sớm Trần Ngọc đã đi chợ mua thức ăn với vú Trương, chuẩn bị một đống thức ăn ngon đợi đôi vợ chồng trẻ.
Phù Đại vừa vào cửa đã đu lên lưng của ba mình, bảo nhớ ông gần chết, một màn cha con tình thâm khiến cho Tưởng Sở Phong ở bên cạnh cửa lui cũng không được mà tiến cũng không xong, cuối cùng vẫn là nhờ Trần Ngọc mở miệng nói: “Được rồi, cha con hai người kiểu cách quá, mới ba ngày không gặp chứ không phải ba năm không gặp, mau vào đi!”
Phù Đại lại đi qua quấn quýt Trần Ngọc, cô bĩu môi nói: “Con đã lập gia đình rồi mà sao mẹ không nhớ con chút nào thế.”
Trần Ngọc đang phối hợp với vú Trương mang thức ăn lên, nghe vậy bà cười nói: “Vừa mới về đến đã dính như miếng cao da trâu, mẹ nhớ con để làm gì.”
Phù Đại nhìn sang Tưởng Sở Phong ở bên kia, thầm nghĩ vậy mà có người lại yêu thích miếng cao da trâu như cô đó.
Đã ăn đồ ăn ở nhà hai mươi năm nên khẩu vị của Phù Đại vẫn thiên về bên này hơn, cô thấy trên bàn đều là món ăn mình thích thì duỗi tay ra ăn vụng, bị Trần Ngọc nhìn thấy, bà vỗ mu bàn tay của cô một cái.
“Đi rửa tay!”
Phù Đại hậm hực thu tay lại, tỏ vẻ đáng thương: “Bà Trần, mẹ thay đổi rồi, người ta hay nói gả con gái đi như tát nước ra ngoài, con chính là nước rửa chân, đổ đi xong còn bị ghét bỏ!”
Trần Ngọc cầm một miếng thịt chặn miệng cô lại: “Cái miệng của con cứ chọc người ta ghét!”
Bấy giờ Phù Đại mới nhai miếng thịt trong miệng rồi hài lòng đi rửa tay.
Lúc ăn cơm, người trong nhà nói đến chuyện hướng đi của Phù Đại sau khi tốt nghiệp vì cô vừa tốt nghiệp đã lập tức kết hôn, quả thật là Phù Đại chưa kịp suy nghĩ kỹ về chuyện này.
Mặc dù Phù Thu Sinh cưng chiều Phù Đại, nhưng ông không định để cô cứ ở mãi trong nhà không làm gì, như thế sẽ uống phí nhiều năm đi học.
Tất nhiên Tưởng Sở Phong sẽ nghe theo tâm nguyện của Phù Đại, đương nhiên chuyện đi du học cũng bị gạt bỏ.
“Thật ra thì con muốn hùn vốn mở cửa hàng với Tiểu Thiến.” Phù Đại cảm thấy mình trở thành cổ đông, mở rộng cửa hàng của Ôn Thiến, vậy thì mình vừa có việc làm vừa có thể giúp đỡ Ôn Thiến.
Trần Ngọc vốn không coi trọng cô, giội cho một gáo nước lạnh: “Một đứa còn chưa từng gẩy bất cứ hạt châu nào trên bàn tính như con đi mở cửa hàng không phải là tự làm lỗ vốn sao.”
Phù Đại ôm cây to bên cạnh, nói: “Con có cố vấn, không sợ đâu!”
Mọi người biết được cô có dự định riêng của mình thì cũng không can thiệp thêm, tóm lại có núi dựa lớn như Tưởng Sở Phong chăm sóc thì sẽ không có chuyện gì đâu.
Bởi vì lúc trước Phù Nguyệt chậm trễ tiến độ của chương trình học nên vẫn còn đang đi học ở trường nữ, muốn tốt nghiệp cũng phải cần một năm, bây giờ cô ta đang làm báo và tạp chí với bạn học cùng trường, cũng xem như có chỗ dựa, Phù Thu Sinh vui mừng nên cũng uống thêm hai ly và nói nhiều hơn, ông còn kéo Tưởng Sở Phong muốn chơi hai ván cờ.
Phù Đại thật sự sợ ông uống say rồi thua nát bét, đến lúc đó cũng không biết lại uất ức đến mức nào nên cô lén lút dặn dò Tưởng Sở Phong: “Anh nhường ông ấy một chút nhé.”
Tưởng Sở Phong nhíu mày: “Em biết anh sẽ thắng sao?”
Phù Đại vẫn cảm thấy anh là một người giấu tài, giống như không có gì là anh không biết cả.
Sự xem trọng của Phù Đại vẫn đủ khiến cho Tưởng Sở Phong vui vẻ, dường như để khoe khoang nên vừa vào ván anh đã khiến cho ba vợ tơi bời hoa lá.
Mặc dù Phù Đại không hiểu cờ tướng nhưng nhìn thấy người ba đáng thương của mình chỉ còn vài quân tốt trên bàn cờ thì cũng biết ông thua thảm cỡ nào rồi, cô không khỏi nhéo nhéo cánh tay của Tưởng Sở Phong.
Phù Thu Sinh nhìn chằm chằm nửa ngày, cảm thấy không còn đường nào có thể đi được nên đặt quân cờ xuống, vung tay lên nói: “Mang cờ vây của tôi ra đây!”
Đây là ăn quả đắng bên cờ tướng nên định đổi một cách khác để thắng gỡ lại đây mà.
Trần Ngọc vui vẻ xem họ tranh đấu gay gắt, đổi một cái bàn cờ khác.
Phù Đại thấy Tưởng Sở Phong vò vò quân cờ vây một cách quen thuộc thì biết ngay anh đã từng luyện, cô thấp giọng nói: “Nếu như anh còn thắng nữa thì hôm nay đừng nghĩ đến chuyện trở về.”
Tưởng Sở Phong vừa nhìn thấy nét mặt hồng hào của Phù Thu Sinh càng bị áp chế thì càng bùng nổ mạnh, anh thay đổi suy nghĩ âm thầm nhường mấy bước. Phù Thu Sinh cũng rất dễ thỏa mãn, thắng được một ván đã hài lòng đi nghỉ.
Tưởng Sở Phong thầm nghĩ, thật ra người ba vợ này rất dễ dỗ.
Anh săn sóc biết Phù Đại muốn ở nhà thêm một lát nên Tưởng Sở Phong cũng không vội vã đi, Trần Ngọc bảo họ đến phòng lúc trước của Phù Đại nghỉ ngơi một lát, đợi đến trưa cả nhà sẽ đi ra ngoài ăn hải sản.
Phù Đại ngại mặc váy bất tiện, bị nhăn cũng sẽ khó sửa sang lại nên lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra chuẩn bị thay. Tưởng Sở Phong đóng cửa kỹ rồi chặn cô lại ở cửa phòng tắm.
“Vẫn còn người ở đây, nếu họ nghe thấy sẽ xấu hổ lắm!” Phù Đại dựng thẳng ngón trỏ như hẹ xanh lên, chặn lại bờ môi muốn hôn qua đây của anh.
“Có nghe thấy hay không thì phải xem Đại Đại.” Tưởng Sở Phong há miệng, nuốt hết đầu ngón tay của cô, đầu lưỡi kề sát vào chậm rãi vuốt ve.
Sự tê dại ở đầu ngón tay nhanh chóng truyền khắp toàn thân, Phù Đại đỏ mặt rút ngón tay về nhưng lúc cô sắp rút về thì bị anh ôm lại, đặt trên tủ thấp cạnh cửa.
Phù Đại vừa thấy anh định làm thật thì đá chân muốn xuống đất, Tưởng Sở Phong cầm lấy giày thêu mũi nhọn xinh xắn của cô, tách hai đùi ra kẹp ở bên hông của mình, xoẹt xoẹt mấy cái đã xé vụn cái váy lụa ở trong của cô.
Phù Đại không thể tin được trợn to mắt, cô còn đang sợ quần áo bị nhàu nhăn, vậy mà người này lại trực tiếp xé luôn!