Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 35




Trần Ngọc biết hôm nay hai người sẽ trở về nên chuẩn bị cơm nước từ lâu, mới xuống xe lửa Tưởng Sở Phong cho người chạy đến thẳng nhà họ Phù.

Đã một tháng không gặp, tuy ngoài miệng Trần Ngọc nói là ghét bỏ, nhưng vẫn luôn nhớ đến con gái của mình, đặc biệt là Phù Thu Sinh, giống như một tháng nay Phù Đại đi chạy nạn chứ không phải là đi nghỉ, cứ liên tục gắp đồ ăn vào trong chén cô.

“Nhìn đi mới ra ngoài có một tháng mà cằm đã nhọn hoắt rồi, nên ăn nhiều vào.” Phù Thu Sinh vừa nói vừa gắp cái đùi gà cho Phù Đại.

Phù Đại sợ bọn họ biết vụ tai nạn xe lửa, theo bản năng mà nhéo cái cằm của mình mà nói: “Gầy chút mới đẹp.”

“Mập chỗ nào, đừng nghe người khác nói bậy, con gầy đến nỗi một cơn gió cũng thổi bay được!” Phù Thu Sinh liếc nhìn Tưởng Sở Phong mà không để lại chút dấu vết nào, còn mang theo một tia chất vấn.

Sau khi Phù Thu Sinh biết Tưởng Sở Phong có ý nghĩ xấu với Phù Đại, trong lòng ông vẫn luôn bực bội, nếu Phù Đại xảy ra chuyện gì, chắc chắn người mà cô nghĩ đến đầu tiên là ông, người luôn cực kỳ bảo vệ con gái.

Tưởng Sở Phong cũng hiểu, thái độ của anh vẫn nhẹ nhàng, không có chút bất mãn nào, theo quan điểm Trần Ngọc thì càng thêm điểm cho anh.

Trần Ngọc nhìn thấy Tưởng Sở Phong lấy hết thịt trong càng cua bỏ vào trong đĩa nhỏ của Phù Đại, sau đó tiếp tục lấy vỏ tôm, không khỏi xúc động: “Trước đây còn nói Phù Đại nên tìm người lột vỏ tôm cho mình, bây giờ có người đang ở trước mặt, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Mọi người ở đây đều lộ ra ý cười, Phù Đại đếm ngón tay, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong trí nhớ cô vẫn luôn cảm thấy mình và Tưởng Sở Phong là hai loại người, vốn dĩ sẽ không bao giờ gặp nhau, không nghĩ đến chỉ chưa đến một năm đã bị anh lừa đi, cái “ba điều quy ước” lúc trước, xem ra bây giờ chỉ để trang trí. Phù Đại cắn môi, hối hận mình không chịu giữ vững một chút, nên thử thách cái tên móng heo này nhiều chút, có điều thấy bộ dạng tỉ mỉ chu đáo và dịu dàng của anh, cô cong miệng lên và không suy nghĩ nhiều.

Phù Nguyệt ở đây một thời gian, thấy sắc mặt cũng không tệ, Trần Ngọc nghĩ đến cũng sắp hết ngày nghỉ rồi, chờ đến ngày khai giảng thì để cô ta tiếp tục đi học. Có điều Phù Nguyệt ở nhà lâu, vốn là tính tình đã hướng nội nhưng giờ lại ngày càng tự ti, trầm lắng, hơn nữa cũng nhát gan, ấp úng nói không muốn gây phiền phức cho bọn họ.

Phù Đại rất muốn để cô ta đến học trường của mình, có điều sẽ khó đuổi kịp tiến độ của chương trình học. Ngược lại có một trường nữ ở bên cạnh, có điều Phù Âm học ở đó, cho dù là Phù Đại hay chính bản thân Phù Nguyệt đều không muốn đi.

Chuyện của nhà họ Phù, đương nhiên Tưởng Sở Phong có khả năng thì sẽ giúp đỡ, lúc này liền nói: “Thất ca của cháu có bạn dạy học ở trường trung học đó, quay về cháu sẽ nói một tiếng, và nhờ anh ta theo dõi lớp mới là được rồi.”

Tưởng Sở Phong chỉ nói một câu đã giải quyết xong chuyện, Phù Thu Sinh hơi xấu hổ, ăn cơm xong còn giữ anh lại uống trà.

Phù Đại không nhịn được nhìn phía sau lưng anh, có phải có một cái đuôi dài hay không.

Mùa hè ở Việt Châu luôn lâu hơn ở các chỗ khác, mấy ngày liên tiếp mặt trời luôn chói chang, làm cho mặt đất đều nóng hừng hực, dù là có xe đưa đón, Phù Đại cũng không muốn đi ra ngoài, đặc biệt là đối mặt với việc năm lần bảy lượt lời bóng gió của Tưởng Sở Phong, nhưng cuối cùng cũng không dám ở dưới mắt ba mẹ ra ngoài với anh.

Tưởng Sở Phong cảm thấy ở thành Việt Châu sẽ không tìm người thứ hai khổ hơn anh, miếng thịt gần đến miệng, còn khó ăn như đi Tây Thiên thỉnh kinh, nghĩ đến đôi mắt anh đỏ bừng, con hồ ly nhỏ kia hết lần này đến lần khác đều giả vờ không nhìn thấy.

Đối với việc đột quá đi đến bước cuối cùng thân mật, cuối cùng Phù Đại vẫn có cảm giác chột dạ khi lén ăn trái cấm, sợ ngày nào đó Trần Ngọc hỏi, thì cô sẽ không biết nói như thế nào, cho nên mỗi lần Tưởng Sở Phong muốn cô ở lại nhà, anh đều thúc giục cô đi gặp anh.

Tưởng Sở Phong không còn cảm giác gì được nữa: “Đồ không có lương tâm, một ngày ngày anh không thấy em đều như cách ba thu, em vậy mà lại không muốn gặp anh.”

“Ai bảo anh nghĩ đến chuyện này!” Phù Đại che sự xấu hổ ở dưới đáy mắt, đẩy cái lồng ngực vẫn luôn đang dựa vào gần cô.

“Anh suy nghĩ chuyện gì? Không phải anh chỉ muốn gặp em thôi sao.”

Tưởng Sở Phong nói một cách nghiêm túc, Phù Đại suýt chút nữa là tin anh, cô cảm giác có một bàn tay đang bóp mông cô, tức giận: “Anh chỉ nói một đằng làm một nẻo.”

“Anh còn chưa làm gì đâu, ban đêm lại làm?” Tưởng Sở Phong dán đến bên tai Phù Đại, nhìn thấy phía trên đều ửng hồng rất là đáng yêu, anh không nhịn được ngậm lấy, giọng nói trầm thấp giống như đang nỉ non: “Buổi tối nhớ đừng đóng cửa sổ, chúng ta sẽ lén ra ngoài.”

“A… đồ lưu manh! Em không thèm ra ngoài với anh đâu!” Phù Đại nổi da gà, cô mỉm cười và chạy ra ngoài.

Tưởng Sở Phong chỉ lo nhìn cô xấu hổ, hoàn toàn không nghe lời từ chối của cô, hơn nữa cũng không cắt lời cô, chờ đến buổi tối, anh vẫn như trước kia lén lút vào phòng của cô.

Ngoài cửa sổ phòng của Phù Đại vẫn còn có ánh sát nhạt, Tưởng Sở Phong ngựa quen đường cũ trèo vào bệ cửa sổ, vừa xoay người lại đối mặt với Phù Nguyệt đang đi ra từ phòng tắm.

Phù Nguyệt là loại người tám cây gậy không thể phát ra một cái rắm, nhìn thấy Tưởng Sở Phong xuất hiện ở đây, cô ta giật mình không dám hét lên, bị dọa cho cô ta sợ đến choáng váng, co rúm vào gần cửa, mí mắt run rẩy chỉ đường cho Tưởng Sở Phong: “Phù Đại, Phù Đại đi tìm nhị thẩm nói chuyện rồi…”

Tưởng Sở Phong cũng cảm thấy rất xấu hổ, vẻ mặt cũng có hơi khó coi, chẳng nói câu nào mà trở về bằng đường cũ.

Phù Nguyệt không biết làm sao, chờ Phù Đại trở về, cô sốt ruột vội vàng nói chuyện này với cô.

Phù Địa thầm kêu một tiếng hỏng bét, cô cũng không nghĩ Tưởng Sở Phong lại đến sớm như vậy, bởi vì phòng tắm bên ngoài bị hư ống nước, Phù Nguyệt mới đến phòng cô tắm, thế là đụng phải nhau, cái này mà để ba mẹ biết, chẳng phải sẽ đánh gãy chân anh.

“Anh ấy không nói lời nào mà bỏ đi sao?”

Phù Nguyệt gật đầu, nhớ đến vẻ mặt kia của Tưởng Sở Phong, có hơi hoảng sợ: “Hình như anh ấy rất là tức giận, có phải do chị không…”

Phù Đại vội vàng xua tay một cái rồi nói: “Chị Nguyệt đừng có lo lắng, không phải anh ấy đang giận chị đâu.” Anh ấy chắc chắn sẽ tưởng rằng mình không muốn nên cố ý tránh né anh.

Phù Đại sốt ruột gãi đầu, có ý định trước tiên gọi điện thoại giải thích với Tưởng Sở Phong, không nghĩ đến vừa gọi điện đã có người nghe máy, nhưng lần này người nghe máy lại là thư ký, nói là anh không ở đây.

Ban đầu cô còn Tưởng Sở Phong còn chưa trở về, qua nửa ngày lại gọi đến nhà anh, nhưng vẫn không có ai nghe, Phù Đại không thể ngồi yên, vội vàng thay đồ và nói với ba mẹ là có chuyện gấp cần đi tìm Tưởng Sở Phong.

Phù Thu Sinh nhíu mày: “Đã trễ thế như vậy có chuyện gì gấp thì không thể để vào ngày mai nói sao?”

Phù Đại thật sợ Tưởng Sở Phong hiểu lầm, anh đối với mình tốt như vậy, cô cũng không muốn để anh đau lòng, vội la lên: “Rất gấp, rất gấp!”

Trần Ngọc thấy cô dậm chân, bà kéo Phù Thu Sinh còn đang muốn nói chuyện, hất cằm lên nói:”Để lão Trương lái xe đưa con đi, đến nơi nhớ gọi về.”

“Con biết rồi!” Phù Đại được thả đi, ngay lập tức cô vui vẻ ra mặt, cũng không quan tâm cái gì khác, vắt chân lên cổ mà chạy.

“Chuyện gì mà gấp gáp như vậy? Còn vào đêm khuya khoắt nữa chứ!” Phù Thu Sinh làm sao yên tâm để cho con gái mình ở cùng với người sống trong môi trường nguy hiểm, cho dù đối phương là con rể do mình chọn nhưng vẫn lo lắng: “Phù Đại, Phù Đại! Phù Đại!”

“Chậc, chuyện của vợ chồng trẻ người ta, sao ông lại không biết thức thời như vậy!” Trần Ngọc nhìn thấy Phù Thu Sinh chạy ra bên ngoài, hai mắt ông trừng to, nói ông thật là ngoan cố.

Phù Thu Sinh quay đầu một vòng, thấy bộ dạng bình tĩnh của Trần Ngọc, ông không hiểu: “Cô nam quả nữ như vậy, sao bà không lo lắng chút nào?”

Trần Ngọc cười: “Lo lắng cái gì? Hai đứa nó đã đính hôn rồi, ông lo nhiều như vậy làm cái gì!” Trần Ngọc hiểu rất rõ chuyện của hai người, chỉ là không có nói rõ, thấy Phù Thu Sinh giống như mẹ già không ngừng hỏi, bà không nhịn được mà tức giận, dùng ngón tay chọc đầu ông.

Phù Thu Sinh đứng im đến nửa ngày, cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, lại thở dài một hơi, chắp tay sau lưng trở về phòng.

Ông nói, nhận con rể là sói vào cửa, làm gì còn chỗ có thể giữ lại con cừu nhỏ nhà ông.