Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 29: Trêu đùa (hơi H)




Lúc Phù Đại tỉnh dậy, nhìn thấy mặt trời sắp hạ xuống núi, trong đầu cô thầm nghĩ bốn chữ: “Một ngày d//âm d//ục.”

Cảm giác đau nhức của cơ thể khi bị đâm sâu vào vẫn còn chưa hết. Phù Đại cuộn mình lại như một con sâu lông, nằm trên giường cảm thấy hối hận, sợ rằng sau này quay về kể lại cho nhóm bạn nữ sẽ bị lột sống mất.

Không biết Tưởng Sở Phong đã đi nơi nào, không hiểu tại sao Phù Đại lại có cảm giác mất mát, cô vừa ủ rũ mắng anh là đồ đầu heo, vừa quay người muốn đi xuống dưới. Mũi chân vừa chạm đất, đùi cô truyền đến cảm giác nhức mỏi, không thể nào đứng vững được, vừa đứng dậy đã ngã sấp xuống mặt đất. Phù Đại không nhịn được bắt đầu khóc lóc.

Tưởng Sở Phong đi vào, nhìn thấy cô ôm chăn gối nằm dưới đất, khóc lóc đáng thương thì vội vàng dìu cô đứng dậy.

“Sao vậy? Sao em lại khóc rồi? Vẫn còn đau sao?”

Đối với dáng vẻ quan tâm của Tưởng Sở Phong, Phù Đại càng muốn khóc hơn, lại sợ anh hiểu nhầm rằng cô không chấp nhận anh mà không biết phải nói thế nào, đành phải khóc liên tục.

Tưởng Sở Phong cúi sát vào cái mũi hồng hồng của cô, thân mật cọ cọ, hiểu rằng trong lòng cô đang cảm thấy hoang mang, không biết phải làm gì, anh dịu dàng nói: “Đợi đến lúc chúng ta quay về, tổ chức đám cưới trước nhé? Bác trai và bác gái thì cứ để anh nói, tất cả mọi thứ đều đã có anh lo, đừng sợ.” Cô gái trao tất cả mọi thứ của mình cho anh, bây giờ sợ hãi cũng là việc bình thường, Tưởng Sở Phong thầm nghĩ, muốn sống cùng cô đến hết đời này, tất nhiên sẽ không thích kiểu quay lưng bỏ đi, sau đó lại dùng hết lời ngon tiếng ngọt mới dỗ cho cô ngừng khóc, mỉm cười.

Phù Đại tỉnh táo lại, cảm thấy bản thân mình thật xấu hổ, cô úp mặt vào trong lòng Tưởng Sở Phong một cách ngại ngùng rồi nói nhỏ một câu.

Tưởng Sở Phong không nghe rõ, cúi đầu hỏi lại: “Đại Đại vừa nói gì thế?”

“Lễ cưới, không cần làm lễ cưới trước đâu… em vẫn chưa tốt nghiệp…”

Giọng nói của cô mang theo vẻ dè dặt, chỉ sợ anh không đồng ý, anh nghe xong thì ánh mắt tỏ ra dịu dàng: “Tất cả đều nghe theo em, ngày do em chọn, nhưng mà phải sớm, không được để lâu.”

Trong câu nói của anh mang theo vẻ quyết đoán, rồi lại nhẹ nhàng ấm áp quan tâm đến tình cảm của Phù Đại, loại cảm giác nhẹ nhàng mà quyết đoán này có lực hấp dẫn rất lớn đối với các cô gái, Phù Đại cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Hai người tỉ tê nói chuyện với nhau một lúc, Tưởng Sở Phong đưa bữa tối đến bắt cô ăn, rồi đến khi uống thuốc thì Phù Đại lại tỏ ra bướng bỉnh.

“Em, em không sao, không cần uống thuốc.” Phù Đại cuốn chăn lại quanh người, trốn ở góc giường, sống chết không chịu nghe lời.

“Không phải mới ngã đây sao? Ngoan nào, bôi thuốc vào sẽ không đau nữa, nếu không đi lại rất khó khăn, không lẽ em muốn nằm cả ngày nghỉ ở trên giường sao?” Tưởng Sở Phong cầm lấy cái hộp nhỏ, mở nắp hộp ra đứng ở đầu giường đợi cô uống thuốc.

Phù Đại vừa nghe anh nói thế thì động lòng, nhưng lại cảm thấy xấu hổ khi anh bôi thuốc cho cô, cô đỏ mặt rồi nhỏ giọng nói: “Vậy anh đưa thuốc cho em, em tự bôi.”

Tưởng Sở Phong xùy một tiến, làm ra vẻ cô thật không biết nghe lời nói: “Em không nhìn thấy được thì làm sao mà bôi thuốc?”

Bôi thuốc thôi mà, bị đau ở đâu, sao lại không thấy? Phù Đại biết mục đích của anh không hề trong sáng, nói kiểu gì cũng không chịu đồng ý, cuộn tròn chăn lại một vòng quanh người mình, chui vào một góc giường muốn phản đối: “Em không cần, để em tự bôi, nếu không thì không bôi nữa.”

Cơ hội tốt như thế này thì sao mà Tưởng Sở Phong có thể bỏ lỡ được cơ chứ? Nhìn thấy bàn chân của cô lộ ra bên ngoài, anh đưa tay kéo kéo nó không ngừng.

Phù Đại hét lên một tiếng, muốn rút chân lên nhưng cả người cô đã bị cuộn tròn lại, vừa khóc vừa cười nằm quằn quại, cười đến nỗi đau cả bụng mới không chịu nổi nữa bèn nói: “A ha ha ha… không cãi nữa, không cãi… đều nghe theo anh hết.” Ngón tay ở lòng bàn chân của cô được bỏ ra, hai má Phù Đại đỏ bừng, ngồi xuống liền ném cho anh một cái gối.

Tưởng Sở Phong phất tay đẩy ra, miệng cười sung sướng nói: “Đến đây, giạng chân ra.”

Nghe được câu nói của anh, Phù Đại cảm thấy xấu hổ vô cùng, cố gắng nói: “Anh kéo màn xuống, không được bật đèn.”

Tưởng Sở Phong nhăn mặt nói: “Tối như vậy sao bôi được thuốc?” Hơn nữa cũng không được nhìn thấy hang động trắng nõn đã khác với ý định ban đầu của anh.

Phù Đại thấy khóe miệng của anh nhếch lên, trong lòng tỏ ra buồn phiền, cố gắng nghiêm mặt nói: “Bây giờ em vẫn còn đau, lỡ như anh nhìn thấy, trong lòng lại nổi lên ý đồ xấu với em thì sao?”

Tưởng Sở Phong vuốt cằm, cảm thấy điều này cũng có lý thì tính toán một lúc.

“Thuốc này chuyên bôi ở phía dưới, em bôi ở ngoài miệng anh cũng không để ý.”

Nghe anh nói bâng quơ như vậy, Phù Đại hừ một tiếng, ánh mắt đảo loạn, nhặt một mảnh quần áo bị anh xé rách đưa qua cho anh: “Anh đến đây.”

Tưởng Sở Phong nghe lời tiến lên, bỗng nhiên mảnh vải bị che ở mắt, cảnh vật xung quanh bỗng trở nên mơ hồ, nhưng lại không phải là không nhìn thấy, có thể nói đây đúng là một cách hay. Tưởng Sở Phong đứng trước giường, trong lòng cảm thấy hơi bực bội.

“Anh nhanh lên đi, nếu không em sẽ tự bôi.” Phù Đại vừa muốn lấy thuốc, Tưởng Sở Phong rụt tay lạ khiến cô chụp vào không khí.

Nghĩ rằng chỉ cần bịt mắt sẽ khiến họ không động lòng sao? Đúng là xem thường ham muốn của đàn ông quá mà. Tưởng Sở Phong nhếch môi, ngón trỏ quệt lấy một ít thuốc mỡ, ngón tay cái đặt vào mắt cá chân của cô, từ từ di chuyển lên phía trên giống như ngựa quen đường cũ mà tìm đến cửa hang động.

Anh đã mường tượng ra được thảm cỏ trong suy nghĩ của mình, lúc trước mới thăm quan một lần, sao có thể không biết nó tuyệt vời ra sao? Lúc gần chạm vào cánh hoa mềm mại, trong lòng cảm thấy không kìm lòng nổi.

Phù Đại nghe được tiếng thở dốc của anh, cơ thể như được báo động, thu chân sau lại.

Tưởng Sở Phong nhanh tay kéo hông cô lại trước mặt, một tay vẫn còn ở giữa hai chân cô, nhíu mày nói: “Trốn đi đâu đấy?”

“A… em không bôi nữa, anh thả em ra.” Phù Đại cảm thấy thỏa hiệp với sói là hành động sai lầm, tay anh chỉ đụng vào một chút đã không yên, nói là chạm vào là được, lại tự ý chạy loạn, dịch mật không tự chủ lại chảy ra khiến cho đôi chân lại trở nên ướt sũng. Trong cơ thể cô như có cái gì đó, theo mật ngọt chảy ra, chỉ vài lầm Phù Đại đã không còn sức, chỉ có thể rên rỉ ư a.

Sói hoang bị nhịn đói lâu ngày, chỉ một chút như vậy sao đủ để no bụng đây?

Tưởng Sở Phong dùng ngón tay đưa Phù Đại lên cao trào, kéo quần xuống để lộ ra con thú to lớn, dữ tợn.

Tấm vải bịt mắt trong lúc hỗn loạn với Phù Đại đã bị rơi xuống, nhìn thấy giữa hai chân của Phù Đại sưng lên như cái bánh mì, anh lại không thể nhẫn tâm mà đi vào, chỉ bôi thuốc lên mặt trên, nhân lúc cửa động co lại, nhẹ nhàng bôi thuốc. Cái lỗ nhỏ mấp máy, vì hai môi thịt co rút lại, giống như muốn một ngụm mà mút lấy cây gậy của anh, hơn nữa bản thân anh vất vả cày cuốc cuối cùng cũng coi như được thỏa mãn.

Phù Đại phục hồi lại tinh thần, giơ tay lên đánh anh: “Anh dám ức hiếp em!”

Tưởng Sở Phong nắm lấy nắm tay của cô nói: “Cái này gọi là tình cảm, sao lại bảo là ức hiếp?”

“Anh, anh, anh, anh không biết xấu hổ!”

Tưởng Sở Phong không hề có một chút cảm giác gì là mình đang bị mắng, ngược lại lời nói càng ngày càng hùng hồn, lý lẽ: “Vợ chồng ân ái là việc bình thường, tại sao lại không biết xấu hổ cơ chứ? Nếu như vậy thì đàn ông và phụ nữ trên thế giới này đều không biết xấu hổ rồi.”

Cô nói đến chuyện này, không nghĩ rằng sẽ bị anh bóp méo sự thật.

Tưởng Sơ Phong nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô lại càng hăng hái. ngậm lấy vành tai của cô, nhẹ giọng nói: “Vậy để anh để cách nói, Đại Đại thích anh nói văn vở hay nói thô tục nào?”

“Em không muốn nghe gì hết, anh im lặng đi.”

Tưởng Sở Phong nằm đè lên người cô mặc dù bị cô đẩy cằm ra nhưng anh vẫn trêu đùa lưu manh, giọng nói từ tính nói những lời khó nghe: “Người ta gọi đó là l//àm t//ình, hay là gi//ao c//ấu, còn có thể nói là âm dương giao hợp, cũng có thể nói là đ//ụ.”

Âm cuối cùng phả hơi phù phù vào tai cô, cô hầu như không thể nghe thấy, giống như có dòng điện chạy khắp cơ thể cô vậy. Phù Đại nổi hết da gà, hai tay che kín lỗ tai, gương mặt đỏ như gấc.

Tưởng Sở Phong nắm lấy tay cô, đôi môi không ngừng di chuyển bên tai cô, giọng nói khiến người ta vừa yêu vừa ghét lại vang lên: “Đại Đại biết đó là chữ gì không?”

“Không biết, em không muốn biết!” Phù Đại nhắm hai mắt lại, lắc đầu không ngừng, từ chối nghe một cách quyết đoán.

Tưởng Sở Phong làm như không nghe thấy, cầm lấy tay cô, làm như người tốt cầm lấy tay cô viết viết: “Thịt đi vào, tên như ý nghĩa, chính là đi vào trong hang động của em, Đại Đại biết là anh dùng cái gì đi vào chứ?”

Phù Đại cố gắng không để mình nghe thấy, khuôn mặt đỏ đến nỗi muốn bốc hơi, không chịu được mà bùng nổ: “Tưởng Sở Phong! Anh là đồ xấu xa.”

Cùng với tiếng hét tức giận của Phù Đại là tiếng cười khoái chí của Tưởng Sở Phong.