Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 2: Hồng Môn




Phù Đại mơ màng cảm thấy vai ngày càng đau, kéo cô ra khỏi bóng tối. Vừa mở mắt đã nhìn thấy mẹ Trần Ngọc lau nước mắt, sau đó ba Phù Thu Sinh lướt qua như một cơn gió.

“Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi tỉnh rồi!”

Trần Ngọc vội cúi người xuống, dịu dàng hỏi: “Đại Đại, con thấy thế nào?”

Phù Đại hơi ngơ ngác, cơn đau trên vai là thật, cô nhất thời chỉ biết khẽ thỏ thẻ một tiếng.

Sau khi bác sĩ đến kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, an ủi hai người lớn: “Không có vấn đề gì lớn, nhưng dù sao cũng là vết thương do súng nên vẫn phải ở bệnh viện theo dõi thêm hai ngày.”

Nhóm người rời đi, Phù Đại hoàn toàn tỉnh táo lại, cô duỗi chân, giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn vẻ lười biếng: “Tốt thật, cuối cùng cũng có thể nghỉ rồi!”

Trần Ngọc đang đắp chăn cho cô, nghe thế thì liên tục ‘xùy’ vài tiếng, vỗ vào bờ mông đầy đặn của cô: “Tốt gì mà tốt! Con nhóc này không phân biệt nặng nhẹ gì cả! Tự dưng ăn một viên đạn còn cảm thấy mình được lợi à?”

Phù Đại ‘ui da’ một tiếng, đảo đôi mắt to tròn sáng rực, bĩu môi nói: “Giờ con là bệnh nhân, mẹ còn không tốt với con một chút.”

“Còn chưa đủ tốt với con à, lau mặt đút cơm, thiếu điều cho đi tiểu đi nặng nữa thôi.”

Da mặt của cô gái mỏng, bị mẹ quở trách thì xấu hổ, nũng nịu ‘hừ’ một tiếng rồi không nói nữa.

Phù Thu Sinh ngồi một bên nghe hai mẹ con cãi nhau, ân cần gọt một quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ rồi mang tới cho hai người.

Trần Ngọc xiên một miếng đưa đến bên miệng con gái, chỉ thấy cái miệng hồng đào đó cắn hai cái, như còn chưa đã nhìn vào đĩa: “Con muốn miếng to kia.”

“Cũng không xem lại cái bụng của mình có to thế không!” Trần Ngọc cười mắng một câu, nhưng nĩa lại xiên vào miếng táo theo ý của cô.

Phù Thu Sinh đang đợi để hỏi hai người canh ở ngoài cửa có thân phận gì thì thấy cửa mở, một người đàn ông mang theo hơi lạnh của gió Bắc từ bên ngoài đi vào, đứng ở đó như sắp chạm vào nóc khung cửa.

Một nhà ba người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, không biết người này là ai.

Tưởng Sở Phong thấy Phù Đại hơi hé miệng, ánh mắt toát lên vẻ khó hiểu, rõ ràng cô không có ấn tượng gì với mình, vừa nghĩ lần đầu tiên mình bị người ta xem nhẹ vừa chủ động đi tới trước, vào thẳng vấn đề: “Hôm qua trên phố Hưng Vinh bạo loạn, con gái của hai vị đúng lúc cũng ở đó, xem như là đỡ đạn thay tôi, quả thực là vô cùng áy náy. Thế này, tôi sẽ phụ trách mọi chi phí chữa trị, có việc gì thì hai vị cũng có thể tìm tôi.” Tưởng Sở Phong lấy một tấm danh thiếp ra để lên bàn, khẽ gật đầu không quấy rầy nữa, mọi hành động đều rất dứt khoát và lưu loát.

Trần Ngọc nhìn cánh cửa khẽ lắc lư, cắn một miếng táo, nói: “Người này trông anh tuấn quá, dư sức làm con rể nhà ta.”

Phù Đại tỏ vẻ bất lực, đang muốn nói mẹ đừng thấy người ta đẹp trai rồi muốn kéo về làm con rể thì thấy Phù Thu Sinh cầm tấm danh thiếp vừa rồi lên, kinh ngạc không thôi: “Tưởng Tưởng Tưởng Tưởng…”

Trần Ngọc chọc ông một cái: “Ông lắp bắp gì chứ!”

“Tưởng Sở Phong đấy!”

Hai mẹ con ngơ ngác: “Tưởng Sở Phong là ai?”

“Tưởng cửu gia của Hồng Môn đấy!”

Hai người bừng tỉnh, Trần Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Lần đầu tiên thấy người sống đấy, trông rất nho nhã, không giống lời đồn mà.”

Phù Đại không nghĩ nhiều, thản nhiên thốt ra một câu: “Nho nhã chỗ nào, rõ ràng là mặt người dạ thú, mẹ chỉ nhìn mỗi bề ngoài thôi.”

Phù Thu Sinh biết chút ít về Tưởng Sở Phong, có thể nắm quyền Hồng Môn thì không phải dạng tầm thường, ông dặn con gái đừng tiếp xúc nhiều.

Tưởng Sở Phong ở ngoài cửa vẫn chưa đi xa, vô tình nghe được lời đánh giá của hai mẹ con cô về anh, anh nhướng mày đi về phía khung kính trên tường hành lang soi thử, sau đó hỏi thuộc hạ ở bên cạnh: “Trông tôi giống cầm thú à?”

Thuộc hạ bị anh hỏi thì đơ ra, nào dám trả lời, một lúc sau mới nặn ra một câu: “Không giống ạ.”

“Tinh mắt lắm.” Tưởng Sở Phong đội mũ rồi liếc mắt về phía phòng bệnh, nghiến răng xong rồi cười rất bất cần: “Chẳng mấy ai có thể nhìn ra được tôi là cầm thú.”

E là trên đời cũng chỉ mình Tưởng Sở Phong thừa nhận mình là cầm thú. Song, trong mắt rất nhiều người cùng nghề ở Việt Châu, ‘mặt người dạ thú’ là từ chính xác nhất để giải thích về anh, vì mãi mãi không thể đoán được người này là chính hay tà.

Nhà họ Tưởng lập nghiệp từ kinh doanh, trái ngược hoàn toàn với ba nhà Hàn – Thẩm – Dương lập nghiệp từ chính trị, nhưng ăn ở cả hai giới hắc bạch, ông cụ Tưởng với các nhà quyền quý ở địa phương đã lập nên một thế lực thâm nhập vào cả Nam Bắc – Hồng Môn. Tưởng Sở Phong là con út của nhà họ Tưởng, người mẹ đã mất của anh cũng chỉ là một trong nhiều thiếp mà ông Tưởng chẳng để vào mắt, nhưng anh lại nhận được sự tán thưởng của ông cụ, thậm chí còn đích thân nuôi dạy anh, đến năm anh mười tám tuổi, ông cụ và nguyên lão của Hồng Môn dứt khoát giao quyền vào tay anh. Cái gọi là hậu sinh khả úy, Tưởng Sở Phong đã kế thừa bản lĩnh mạnh mẽ vang dội của ông cụ, cũng rất tàn nhẫn không khoan dung. Nói anh không có phẩm đức, nhưng anh chưa từng đụng vào cờ bạc, mại dâm, ma túy. Nhưng nếu nói anh có phẩm đức, thì anh từng cũng từng làm không ít việc đụng dao đụng súng.

Việt Châu là nơi làm nên các băng nhóm, không dưới trăm các thế lực lớn nhỏ, tranh đấu mấy chục năm, chỉ có Hồng Môn và Vô Định Đường là đứng vững, trở thành chuẩn mực giữa các băng nhóm, đôi khi đồn cảnh sát thụ lý án vẫn phải dựa vào họ. Hắc không hắc, bạch không bạch, đã không thể phân định rõ ràng nữa rồi.

Phù Đại nằm viện hai ngày, vì không muốn dính dáng nhiều đến nhà họ Tưởng, cả nhà họ cũng không để tâm đến lời của Tưởng Sở Phong. Nhưng lúc Phù Thu Sinh làm thủ tục vẫn chậm một bước, đối phương còn đặc biệt cử xe đến đón, có thể nói là việc không kể to nhỏ.

Phù Thu Sinh nhìn hai người như hai vị thần cửa mở cửa xe, ông chỉ có thể cắn răng ngồi vào xe với vợ và con gái.

Phù Đại nhích mông, nhỏ giọng thì thầm với mẹ: “Sao con cứ thấy nhận thì hổ thẹn nhỉ?”

Trần Ngọc lườm cô, bảo: “Giống ba con là cái số không biết hưởng phúc!”

Phù Đại chu miệng, thật sự cảm thấy chuyện này hơi quá. Nhớ lại hôm đó, thực ra nếu cô không nhảy lên xe thì cũng không ăn phát đạn đó, người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc răng mà.

Phù Đại là một cô gái biết phân biệt đúng sai, lại có cô bạn thân Ôn Thiến và người cha ngày ngày ân cần dạy bảo đừng nên dính dáng đến bốn gia tộc lớn, thế nên trong lòng cô cũng xây lên một thành trì. Vừa đến cửa nhà đã vội bảo người ta quay về, sau này, ngoài tặng lại vài thực phẩm bổ dưỡng ra thì cũng không tiếp xúc gì nữa.