Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 12: Đi tìm kho báu!




Ăn cơm xong, Phù Thu Sinh đi vào phòng làm việc thu thập những đồ vật mà mình sưu tầm, Trần Ngọc thì đi vào phòng dọn dẹp quần áo, Phù Đại ra ngoài đi dạo tiêu cơm thì thuận đường tiễn chân Tưởng Sở Phong.

Phù Đại đã quen ở nhà kiểu Trung Quốc cũ nên bây giờ vẫn còn chút hoài niệm khi nhìn vào ngôi nhà hai tầng kiểu mới.

“Căn nhà nhỏ có sân lúc trước của em tốt hơn, còn có một cây đào nữa. Mùa xuân có thể ngắm hoa, mùa hè thì có thể ăn đào. Nếu không phải không còn cách nào khác thì chắc chắn em đã đào cả cái cây theo rồi, không để lại chút gì cho bọn họ cả!”

Tưởng Sở Phong giảm tốc độ, giữ đúng khoảng cách với cô, nghe cô cười nói huyên thuyên, chợt nghe thấy tiếng cô kinh ngạc hét lên, khuôn mặt ửng hồng khó chịu nên anh dừng lại, quay người lại: “Sao thế?”

“Em thật sự quên mất rồi. Đồng bạc mà em chôn dưới gốc cây vẫn chưa đào lên nữa!”

Tưởng Sở Phong bật cười: “Nếu em thật sự là chuột, chắc chắn em sẽ đào hang.”

Phù Đại nghĩ về đồng bạc của mình nên trong lòng phiền muộn. Muốn lấy lại nhưng không dám, cũng không muốn ba mẹ phải đến nhìn sắc mặt của người ta.

Nhìn thấy cô ngồi xổm trên mặt đất, Tưởng Sở Phong lo lắng, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi kéo bím tóc dài đến eo của cô lên: “Đi thôi.”

Phù Đại nhướng mắt, hai hàng lông mi dày chợt thu lại, nhìn anh đầy khó hiểu.

“Đi đào kho báu thôi.” Tưởng Sở Phong lấy đuôi tóc gãi gãi cằm.

Hai mắt của Phù Đại sáng lên, nhưng lại tắt đi trong thoáng chốc: “Vẫn nên từ bỏ thôi, bà nội em dữ lắm!”

Tưởng Sở Phong nhướng mày: “Có dữ bằng anh không?”

Tuy rằng Phù Đại chưa từng thấy lúc anh hung hãn nhưng nhìn thấy dáng vẻ anh bị khịa.

Tưởng Sở Phong không nói câu nào mà kéo cô vào trong xe, nhân tiện chào hỏi một số người rồi để bọn họ vây quanh sân sau sau khi về đến nhà cũ, đến cả con ruồi cũng không thể lọt vào được, rồi hất cằm lên với Phù Đại, nói: “Đào đi.”

Khi họ đến, bà cụ đã được đưa đến bệnh viện điều trị nên tình cờ vắng mặt, Phù Âm đang vui vẻ dọn đồ đạc của mình vào thì bỗng nhiên có một nhóm người xông đến chặn lối vào cửa nguyệt môn, sau khi giật nảy mình thì lại mắng to.

Những tên thuộc hạ đi theo đều là những kẻ cao to, thô kệch, cho dù cô ta có náo loạn ở bên ngoài như thế nào thì cả cái đỉnh đầu cũng không thể xuất hiện.

Cảm giác “ôm đùi mà tung hoành ngang dọc” thật là tuyệt! Hai mắt của Phù Đại sáng ngời, cầm cái xẻng nhỏ rồi vui vẻ đi thẳng vào dưới tàng cây. Đồng bạc màu trắng như tuyết lộ ra khỏi màu nâu của đất, mang đến cho người ta một cảm giác mãn nhãn đến lạ lùng. Phù Đại phủi sạch đất trên đó rồi ném vào cái chậu mà cô mang theo tạo nên một tiếng vang.

Tưởng Sở Phong ngồi bên cạnh vừa hút thuốc vừa nhìn cô đào, biểu cảm sinh động trên mặt không hề thay đổi. Nhìn thấy cô đào mảnh đất thành một tổ ong thì anh không khỏi buồn cười: “Em giấu bao nhiêu thế?”

Phù Đại sốt sắng tìm nơi chôn đồng bạc, nghĩ đến nguồn gốc của chuyện này, cô có phần xấu hổ khi nói về nó.

Mặc dù khi cô còn nhỏ thì gia đình không giàu có, nhưng mỗi dịp Tết Nguyên đán, cô đều nhận được một đồng bạc, cô không nỡ dùng nên đã chôn đi, còn nói rằng cô sẽ đợi nó nảy mầm rồi lớn lên và có nhiều đồng bạc hơn nên thường xuyên tưới nước cho nó. Ba của cô vì dỗ dành cô nên cứ vào mùa thu thì ba cô lại bí mật chôn thêm một đồng, đến khi cô đào lên thì thấy rất nhiều đồng bạc nên càng chôn chặt hơn. Ngay cả sau khi đã hiểu chuyện rồi, thì hai ba con vẫn làm việc này không biết mệt mỏi, chỉ là khi còn bé thì chỉ đơn thuần muốn có nhiều tiền để cuộc sống gia đình tốt hơn, sau khi lớn lên thì chủ yếu là để gửi gắm một chút hy vọng thôi.

Tưởng Sở Phong dụi dụi điếu thuốc, lấy một đồng bạc trong cái hũ nhỏ ra rồi thổi một cái đến bên tai, một trận tiếng leng keng vang lên. Sau đó anh cũng ngồi xổm xuống rồi tham gia vào sự nghiệp đào kho báu của Phù Đại.

Hai người như muốn lật cả gốc cây lên, một bình nhỏ chất đầy đồng bạc, Phù Đại nheo mắt mãn nguyện.

Tưởng Sở Phong lau tay, vừa định véo véo mặt cô thì lại nghe thấy bên ngoài ồn ào nên mới bảo mọi người giúp một tay để di chuyển.

Bà cụ chống gậy đi vào, bước chân nhỏ nhắn nhưng đầy uy quyền như hổ, dáng vẻ dường như đang định hỏi tội thì nhìn thấy đồng bạc trong tay Phù Đại, nên thẳng tay chửi bới: “Loạn rồi! Ban ngày ban mặt lại đến trộm đồ!”

“Cái này vốn là của con! Sao mấy người không nói rằng mấy người đến chiếm nhà của con!” Phù Đại không nhịn nổi nữa, vừa mở miệng đã “chụp nồi” lên đầu người ta, thấy cây gậy trong tay bà ta thì khẽ run người một cái, ôm chiếc bình rồi trốn ra sau lưng Tưởng Sở Phong.

Tưởng Sở Phong thấy hành động tìm kiếm sự giúp đỡ của cô thì rất vui vẻ, nếu không phải đang trong tình huống không thích hợp thì thật một bế cô lên rồi khen ngợi cô. Tưởng Sở Phong đợi bà cụ mắng xong thì mới ung dung mở miệng: “Lời này của bà cụ không đúng lắm, chuyện này sao gọi là trộm được, đây là lấy đi một cách đứng đắn, đường hoàng.”

Bà cụ cứ bám lấy từ “ăn cắp”, “ăn trộm” không buông, kêu la muốn gọi cảnh sát nhưng chỉ là rẽ trái đi phải mà không hành động. Phù Âm nhìn chằm chằm cái bình trong tay Phù Đại, hai mắt cô ta đỏ bừng tia máu, những người xung quanh cũng không dám tiến lên.

“Bọn mày là ai! Dám tuỳ ý xông vào sân nhà người ta, có còn pháp luật không chứ! Đi! Đi gọi ba mày đến đây mà quản bọn cướp này đi!” Bà cụ đẩy Phù Âm, tuổi đã cao nhưng giọng nói lại không giảm, trợn to mắt với Phù Đại: “Được lắm, con nhóc tiện tì như mày đã học được cách dẫn dụ đàn ông đến để đối phó với người nhà họ Phù!”

Lời nói của bà cụ cứ câu sau khó nghe hơn câu trước, hai mắt của Phù Đại nóng rực lửa giận, đứng ra định nói lý lẽ với bà ta thì phiến đối diện chỉ một gậy đến trước mặt cô, cô bất giác che kín mặt. Nhưng không hề có cảm giác đau đớn như đã đoán, Phù Đại mở mắt ra nhìn thì thấy Tưởng Sở Phong đã cầm lấy cây gậy trước mặt, thế là cô hoảng sợ nấp ra sau lưng anh.

“Nói thì cứ nói, nhưng ra tay thì không hợp lý đâu.” Giọng điệu của Tưởng Sở Phong nhàn nhã nhưng vẻ mặt không hiền hoà như trước, giữa lông mày như có một tầng mây đen che lại, tối sầm.

Bà cụ rút rút mấy lần cũng không rút được cây gậy về, lại bị Tưởng Sở Phong bỗng nhiên kéo một cái làm bà ta loạng choạng.

“Cậu… cậu…”

Tưởng Sở Phong siết chặt cây gậy trong tay, nâng đầu gối lên rồi “rắc” một tiếng, cây gậy gãy làm hai đoạn. Phù Đại đưa đầu ra từ phía sau lưng anh để xem xét thử, mắt và miệng của cô tròn xoe như nhau.

“Cái gậy gỗ lê này không đủ rắn chắc, bà cụ vẫn nên đổi sang một cây khác đi. Lớn tuổi rồi, tránh đi nhầm đường kẻo ngã, tránh để bán thân bất toại.” Vừa dứt lời thì Tưởng Sở Phong cũng không quan tâm đến sắc mặt ở phía đối diện như thế nào, dắt Phù Đại và thuộc hạ rồi nối tiếp nhau ra khỏi cửa.

Mãi đến khi lên xe, Phù Đại mới tỉnh táo lại, hai mắt sáng ngời khiến Tưởng Sở Phong không quen.

“Cửu gia, em phát hiện ra rằng em đã yêu anh một chút!”

Tưởng Sở Phong nhìn ngón tay cái của cô so với ngón trỏ “hơi nhiều” một chút, nhếch môi cười: “Mới có tí tẹo như thế thôi?”

Cảm thấy biết ơn vì anh đã giúp mình nên cô đã mạnh miệng hơn, nhích ngón tay cái xuống thêm một chút nữa, nói: “Vậy thì thêm chút xíu nữa!”

Tưởng Sở Phong thầm nghĩ rằng thật đúng là dở hơi, anh cười rồi bóp bóp ngón tay của cô, thấy lông mày của cô đã cong lên như đang cười, anh cười hỏi: “Vui thế à?”

Phù Đại gật đầu thật mạnh.

“Em không thưởng cho anh sao?”

Phù Đại nghe vậy thì nhanh chóng ngồi thẳng người, cách xa anh một chút rồi cầm chiếc bình che mặt lại, lộ ra vẻ cảnh giác. Khi cô chạm đến ánh mắt bất mãn của anh thì mới dịu giọng, lúng túng: “… Lần trước đã bị sưng lên, nếu để người khác thấy thì không tốt lắm…” Lần trước khi trở về nhà mẹ cô đã liên tục hỏi han, cô nói dối là muỗi đốt và vất vả giấu giếm mới nói sang chuyện khác được.

“Vậy thì hôn chỗ khác…”

“Đừng có mơ!” Phù Đại đỏ mặt dời cái bình qua trước mặt, mục đích là ngăn cản ánh mắt nóng rực như bốc lửa của anh.

“Hẹp hòi!”

Nghe được âm thanh không được thỏa mãn của anh, Phù Đại chỉ có thể cắn môi trừng mắt nhìn anh.

Ở nhà, Trần Ngọc đang bắt Phù Thu Sinh quấn len, nghe thấy Phù Đại vào cửa thì bà ấy không ngẩng đầu lên: “Về rồi? Bảo con đi tiễn người ta thì con đi suốt nửa ngày, còn nghĩ rằng con đã đem mình tặng người ta luôn rồi ấy chứ.” Trần Ngọc không nghe thấy Phù Đại đáp lời, quay đầu lại thì thấy cô đã ôm cái bình rồi chạy lên lầu, tạo nên một vệt dấu chân bùn thì đột nhiên kêu lên: “Con nhóc này lại đi đến nơi nào rồi? Giày! Thay giày đi!” Trần Ngọc đứng bên cạnh gọi với theo.

Phù Đại chạy vào phòng, đi thẳng vào phòng tắm, nhìn đôi môi đỏ mọng của mình trong gương thì đỏ mặt dậm chân. Thật không thể tin được rằng nó như một cái móng lợn! Đề phòng suốt cả đoạn đường vậy mà lúc xuống xe lại để anh đoạt được thành công, còn lấy đi hơn phân nửa bạc của cô, cho rằng đó là phần thường, thật sự là mất cả chì lẫn chài!

“Lại bị muỗi đốt rồi à? Trời chưa nóng mà còn nhiều muỗi.” Trần Ngọc dựa vào cửa rồi phất tay ra vẻ như đánh muỗi.

“Sao mẹ lại vào đây!” Phù Đại luống cuống tay chân, cuối cùng cũng chỉ có thể che miệng lại và chịu đựng sự trêu ghẹo của mẹ mình, lại ngượng ngùng xuống nước: “Mẹ biết rồi ư?”

Trần Ngọc nhìn dáng vẻ đáy mắt như chứa mùa xuân của cô, rồi chọc vào trán cô: “Hai đứa cứ mắt đi mày lại thì sao mà mẹ không thấy được!”

Phù Đại không nắm bắt được thái độ của bà ấy, cắn môi thừa nhận sai lầm của mình trước: “Con không định giấu ba mẹ…”

Trần Ngọc mắng cô: “Tiền đồ! Có người yêu thì có gì mà khó nói, là con không nói hay Tưởng Sở Phong không dám nói?”

“Nhưng, thân phận của anh ấy…”

Trần Ngọc trợn tròn mắt: “Thân phận của cậu ấy thế nào? Cho dù cậu ấy có là lợn được nuôi trong lồng vàng thì cũng đến ủi củ cải trắng bằng ngọc của nhà ta thôi, cao thấp quý tiện gì chứ!”

Phù Đại không khỏi cười nhạo khi Trần Ngọc đang hận không thể rèn sắt thành thép mà nói: “Con, con thật sự trung thực, cục mịch như ba con vậy. Tốn nhiều năm ăn học như thế mà con lại không thể theo kịp tư tưởng!”

“Cưới gả đều phải xem môn đăng hộ đối, hai nhà chúng ta chênh lệch quá lớn. Con cũng không biết bọn con có thể tiến được bao xa. Chẳng phải là con sợ mọi người nói con không hiểu chuyện nên tự bán mình hay sao!”

“Ồ, con đang nghĩ đến chuyện kết hôn sao?” Trần Ngọc chế nhạo điểm mấu chốt.

“Người ta nói là nghiêm túc mà!” Phù Đại đỏ mặt, cau mày làm nũng.

Trần Ngọc vỗ vỗ tay cô, nghiêm mặt nói: “Mẹ và ba của con gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cũng đã từng gặp qua không biết bao nhiêu loại người, không hơn một nghìn thì cũng được tám trăm nên nhìn người rất chuẩn. Thằng nhóc Sở Phong này là người có tâm địa thâm sâu, nhưng không phải hạng xảo trá, âm hiểm. Cậu ấy sẽ không toan tính với một học sinh như con nên chuyện hai đứa qua lại thì mẹ cũng không phản đối gì cả. Hơn nữa tuy rằng con gái của mẹ ngốc một chút nhưng cũng không ngốc đến mức để bản thân chịu nhiều thiệt thòi.”

Nghe thấy lời khen ngợi và châm biếm này thì Phù Đại không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng quyến luyến ôm lấy eo mẹ.

“Ba con cũng biết?” Phù Đại ngẩng đầu hỏi.

“Ba con chậm tiêu lắm, nếu con không nói thì có lẽ đến lúc đối phương đến nhà cầu hôn thì ông ấy mới biết được.” Trần Ngọc nghĩ rằng chồng bà ấy vẫn đang ở phòng khách nhắc đến Sở Phong là một người trẻ có khát vọng, nếu như biết rằng phải đưa con gái của mình vào tay người ta thì không biết ông ấy sẽ phản ứng như thế nào.

Phù Đại không khỏi lo lắng, háo hức nhìn Trần Ngọc và hy vọng bà ấy sẽ giúp đỡ. Trần Ngọc xua tay nói: “Mẹ cũng không cố giấu, nhưng cũng sẽ không cố tình nói cho ông ấy biết, tùy hai đứa!”

“Mẹ! Bà Trần! Bà Phù!” Phù Đại kêu một tiếng, luôn một mực năn nỉ sau lưng Trần Ngọc như cái đuôi.

Trần Ngọc mỉm cười, không đồng ý cũng không từ chối, mặc cho tiếng nói nhẹ nũng nịu của cô kêu lên không ngừng.