Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 669




Sở Hoan hơi gật đầu, trong lòng hiểu được, Lâm Lang ôn nhu săn sóc trước mặt mình, nhưng trong mắt người ngoài, nàng chính là hoa hồng có gai, chỉ có thể xem mà không thể đụng.

Chỉ có Sở Hoan hiểu được, Lâm Lang nhìn qua dường như rất cứng cỏi, nhưng thật ra nội tâm rất yếu ớt, nàng chỉ là một nữ tử bình thường tướng mạo xinh đẹp, có nhu cầu không khác gì nữ tử bình thường, nhưng vì gánh vác Hòa Thịnh Tuyền, nhất định phải thừa nhận áp lực ngoài bên ngoài không cách nào hiểu được.

Nhưng Sở Hoan lại biết lòng nàng thật ra rất mềm.

Bổn tộc Tô gia bị nạn lần này, Lâm Lang thu nhận cũng là chuyện trong dự liệu của Sở Hoan.

- Lão thúc công từ đầu cũng không nói gì quá đáng, hắn nói lúc trước thật sự xin lỗi phụ thân, thẹn trong lòng... !

Lâm Lang thở dài trong lòng:

- Ta đã phái Tô bá đi mời hắn, hắn cũng không tới, hơn nữa hắn lớn tuổi, phải sống đầu đường xó chợ như vậy, thân thể rất yếu, ta liền tự mình tới Thông Châu một tiếng, khuyên can mãi mới khiến lão nhân gia ngài đáp ứng.

Sở Hoan hỏi:

- Lúc trước nghe lão thúc công nói, có vài trăm người tới, phải chăng đều là người của Tô gia?

Lâm Lang lắc đầu cười khổ:

- Lúc lão thúc công ở Thông Châu, là ở cùng một chỗ với Tiền gia, Tiền gia cũng là một trong bảy họ Quan Tây, gặp trọng thương giống như Tô gia, cũng chuyển toàn gia tộc vào trong quan tị nạn. Lúc ở Thông Châu, hai nhà giúp đỡ lẫn nhau. Nghe nói trước kia lúc ở Quan Tây Đạo, tuy hai nhà đều là bảy họ Quan Tây, nhưng tranh đấu gay gắt trong kinh doanh, quan hệ cũng không hòa thuận lắm. Chẳng qua tai nạn lần này chẳng những khiến cho hai nhà tiêu tan hiềm khích lúc trước, hơn nữa giúp đỡ lần nhau, có lẽ đây là thu hoạch lớn nhất của hai nhà trong đại nạn này. Lúc ta đến Thông Châu, Tiền gia và Tô gia ở cùng một chỗ, lúc thấy họ, tình cảnh của họ quả thực... quả thực rất không tốt.. !

Nói đến đây, Lâm Lang lắc đầu nói:

- Hai nhà cộng lại, từ trên xuống dưới cũng có hơn hai trăm người, ta lo nghĩ, liền để hai trăm người này tạm thời chuyển hết tới Vân Sơn, ngoại trừ lão thúc công thân thể không khỏe, ta nhận vào phủ an dưỡng, Thất thúc cùng với Tô Trinh nói là tới chiếu cố ra, những người khác ta đều an bài tại tửu phường.

- Tửu phường?

- Là tửu phường ta mới xây dựng lúc chàng vào kinh.

Lâm Lang chớp mắt đẹp:

- Tửu phường xây dựng rất nhanh, đại khái đã xong rồi, nếu như không phải vì chuyện này, thậm chí đã để cho đám tiểu nhị vào phường, chẳng qua sau khi lão thúc công bọn họ tới, ta tạm thời sắp xếp người khác trong tửu phường.

Sở Hoan ôm Lâm Lang cười nói:

- Đại Đông gia, hơn hai trăm người này, là hơn hai trăm cái mồm, mỗi ngày ăn uống cũng là một khoản chi lớn, cũng chỉ kẻ có tiền như nàng mới có thể gánh nổi.

Hai ngón tay Lâm Lang nhẹ nhàng bấm một cái lên cổ tay Sở Hoan, mắt trắng ra, phong tình vạn chủng:

- Chàng lại giễu cợt người ta.

Nàng dừng một chút, mới thở dài nói:

- Cũng may hiện giờ Hòa Thịnh Tuyền chúng ta là nhà Ngự tửu, mặc dù Tây Bắc chiến sự, nghe nói quan phủ An Ấp Đạo cùng Tây Sơn Đạo chúng ta đều đang điều động lương thảo, chẳng qua lương thảo Hòa Thịnh Tuyền chúng ta cần vẫn không thiếu. Hộ Bộ Ti phủ Vân Sơn rất chiếu cố Hòa Thịnh Tuyền, hiện giờ chúng ta tồn không ít lương thực trong kho, đủ để chống đỡ tất cả tửu phường cùng cất rượu... Tuy là hai trăm miệng ăn, chẳng qua ăn uống không thành vấn đề, tuy ăn không ngon, vẫn có thể khiến họ ăn no!

Sở Hoan thở dài:

- Quan Tây bảy họ, họ nào không phải hào môn vọng tộc Tây Bắc, phong quang nhất thời, họ tuyệt đối không thể nghĩ tới, sẽ có một ngày Lâm Lang nhà ta giúp họ vượt qua thời khắc nguy nan nhất.

Lâm Lang cười nói tự nhiên:

- Cũng may chiến sự Tây Bắc đã chấm dứt, ta cũng nhận được tin tức, nghe nói người Tây Lương đã rút khỏi Tây Bắc, Tây Bắc hiện giờ chỉ có một số loạn dân, quan phủ đang tiêu diệt, không cần bao lâu, Tây Bắc sẽ thái bình, lão thúc công bọn họ hiện giờ mỗi ngày đều ghe ngóng tình trạng Tây Bắc, chỉ cần Tây Bắc thái bình một chút, họ sẽ trở về quê cũ, Đông Sơn tái khởi.

- Tây Bắc muốn thái bình trong thời gian ngắ, cũng không phải chuyện dê dàng.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Vấn đề lớn nhất của Tây Bắc hiện giờ, là lòng dân bất ổn, lòng dân không được ổn định, muốn khôi phục thái bình, đây chẳng qua là chuyện hoang đường viển vong.

Lâm Lang nhíu mày nói:

- Triều đình sẽ có cách chứ? Chẳng lẽ lại để cho Tây Bắc tiếp tục loạn sao?

- Dân chúng ăn không đủ no, bảo họ an định thế nào?

Sở Hoan thở dài:

- Muốn yên ổn Tây Bắc, quan trọng hàng đầu là phải để cho dân chúng ăn no bụng, ít nhất phải khiến họ chứng kiến hi vọng có thể ăn no bụng, thế nhưng chiến sự Đông Nam hiện giờ đang rực cháy, triều đình thiếu lương thực, lấy đâu ra lương thực tới Tây Bắc ổn định lòng dân?

Tuy rằng Lâm Lang có thủ đoạn trong kinh doanh, nhưng cũng không biết chuyện quân chính, lông mi lá liễu nhíu lại, hỏi:

- Ý chàng la nói, thúc công bọn họ không thể trở lại?

- Ít nhất trước mắt còn hơi khó khăn.

Sở Hoan nói:

- Quan phủ đang tiêu diệt loạn phỉ, lương thực Tây Bắc hiện giờ, còn có thể khiến binh sĩ bán mạng diệt phỉ, nếu như vẫn đề lương thực vẫn không được giải quyết, ngay cả binh sĩ cũng không có lương thực để ăn, nàng đoán thử coi sẽ là hậu quả thế nào?

Tuy Lâm Lang không hiểu quân chính, nhưng cuối cùng là người thông minh, lập tức hiểu được, hơi biến sắc.

- Sở lang, chuyện tình thật sự nghiêm trọng như vậy sao?

- Chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn lời ta nói.

- Thế nhưng... thế nhưng vì sao triều đình không có lương thực, những năm này, thuế má không nhẹ, hơn nữa lương thực thu hoạch cũng không ít.

- Lương thực thu hoạch quả thực không ít, điều này cũng không đại biểu triều đình sẽ không thiếu lương thực.

Sở Hoan thở dài:

- Coi như là Tây Bắc, nhìn như thiếu lương thảo, nhưng rất nhiều thế gia quyền thế hất đầy lương thực trong kho, quan ngoại còn như thế, những gia tộc quyền thế quan nội kia, sau lưng đương nhiên cũng chứa rất nhiều lương thực. Lương thực mà bách tính khổ sở làm ra, một bộ phận bị triều đình thu nhận, thật ra phần lớn rơi vào tay những gia tộc quyền thế kia, triều đình tiêu dùng quá lớn, quốc khố hư không, nhưng lương thực trong tay những gia tộc quyền thế kia lại không ít.

Lâm Lang hiểu được.

- Hơn nữa, lão thúc công bọn họ trở lại Tây Băc, thì có thể thế nào?

Sở Hoan nói:

- Tài vật của họ bị cướp sạch khong còn, cũng coi như nhà tan cửa nát, hiện giờ trở về, một mảnh phế tích, thì đặt chân thế nào? Ta thấy bọn họ cần tìm cách khác.

Lâm Lang nói:

- Điều này cũng không cần phải gấp gáp. Tuy rằng tiền tài tổn thất cực lớn, chẳng qua trong tay họ còn có đất đai. Quan Tây bảy họ, mỗi họ đều có được ruộng đất rất lớn, chỉ cần trở lại Tây Bắc, cho dù trong tay không bạc, chỉ cần có khế đất trong tay, họ vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.

- Khế đất?

Sở Hoan cau mày nói:

- Lâm Lang, nàng nói là sau khi họ trở về, còn muốn dựa vào khế đất Đông Sơn tái khởi sao?

- Làm sao vậy?

Lâm Lang thấy thần sắc Sở Hoan nghiêm trọng, căng thẳng trong lòng:

- Sở lang, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Chỉ sợ lão thúc công bọn họ không thể lấy lại đất đai của mình nữa.

Lâm Lang ngạc nhiên nói:

- Vì cái gì? Lúc lão thúc công bọn họ trốn đi, khế đất cũng không mất. Khi đó muốn mang theo nhiều hàng hóa là không thể nào, bọn họ cũng biết quan trọng nhất là khế đất, chỉ cần có khế đất trong tay, trừ khi người Tây Lương thật sự chiếm được Tây Bắc, nếu không chỉ cần Tây Lương lui binh, đất đai đương nhiên vẫn là của họ.

Sở Hoan hỏi:

- Lão thúc công bọn họ vẫn luôn nghĩ như vậy sao?

- Đương nhiên là nghĩ như vậy.

Lâ Lang thấy Sở Hoan hỏi kỳ quái, nàng là nữ nhân thông minh, cảm thấy chuyện hơi không ổn:

- Lão thúc công bọn họ biết rõ người Tây Lương triệt binh, đã cao hứng vài ngày. Sở lang, có phải chàng biết rõ thú gì đó hay không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Sở Hoan rốt cuộc nói:

- Có người muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của!

- Nhan lúc cháy nhà mà hôi của?

- Không sai.

Sở Hoan hơi gật đầu:

- Lúc trước ta đã nói với nàng, lúc sứ đoàn trên đường đi qua Tây Bắc, Cao Liêm Thanh Châu dẫn một đám thân sĩ lập yến đón cho sứ đoàn ở Giáp Châu, bọn họ có dụng ý khác, trên danh nghĩa là muốn thiết yến đón gió cho sứ đoàn, nhưng trên thực tế lại muốn Lễ bộ Thượng thư Tiết đại nhân góp lời một chuyện lớn với triều đình.

- Chuyện lớn!

Lâm Lan uốn người, hướng về Sở Hoan:

- Sở lang, chàng nói chuyện lớn à gì?

Nàng dừng một chút, thêm một câu:

- Ta... ta có thể biết không?

Trong lòng nàng nghĩ tới, tuy Sở Hoan là ái lang của mình, nhưng hiện giờ cũng là quan viên triều đình, một số chuyện lớn quân chính của triều đình cũng không tiện để người bình thường biết rõ, nàng chỉ sợ mình hỏi thăm khiến Sở Hoan khó xử, lại nói:

- Nếu không thể nói, chàng không cần nói.

Hai tay Sở Hoan vẫn dặt trên vòng eo mảnh khảnh của Lâm Lang, cười nói:

- Đối với nàng ta còn có gì không thể nói chứ.

Thần sắc của hắn nghiêm túc lại:

- Thân hào nông thôn Thiên Sơn Đạo cùng Sơn Bắc Đạo hai Đạo, chuẩn bị dùng lương chiếm đất?

- Dùng lương chiếm đất?

Sở Hoan lập tức giải thích ý đồ của đám người Cao Liêm, Lâm Lang nhíu mày nói:

- Họ Cao kia quả nhiên không phải thứ tốt, hắn... bọn hắn sao có thể làm như vậy?

Nàng hơi sốt ruột nói:

- Sở lang, những... những địa sản kia là vài thế hệ Tô gia dốc sức làm ra, nếu như đánh mất như vậy, họ sao có thể cam tâm? Nếu thật như thế, nếu lão thúc công biết rõ, chỉ sợ sẽ tức chết.

- Ba Đạo Tây Bắc, thân sĩ quyền thế Tây Quan Đạo tổn thất thảm trọng, nguyên khí đại thương, Tây Bắc hiện giờ gần như nằm trong tay gia tộ quyền thế Bắc Sơn cùng Thiên Sơn hai Đạo.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Lần này họ muốn nhân cơ hội hoàn toàn thẩm thấu vào Tây Quan Đạo, triệt để hủy diệt căn cơ của gia tộc quyền thế Tây Quan Đạo. Quan lại, họ đương nhiên không dám động, bọn họ muốn hủy diệt căn cơ gia tộc quyền thế Tây Quan Đạo, đứng mũi chịu sào chính là bảy họ Tây Quan đã hoàn toàn mất khả năng Đông Sơn tái khởi, lúc trước ta chỉ cho là họ muốn gây chiến tại Tây Quan Đạo, nhưng trải qua lời nàng vừa nói, hiện giờ ta đã hiểu được, họ dùng lương chiếm đất, mục đích chỉ sợ là muốn chiếm đất đai của bảy họ Quan Tây, khiến cho bảy họ Quan Tây không có khả năng xoay người.

Hắn dừng một chút, híp mắt nói:

- Bảy họ Quan Tây đứng đầu hào tộc lớn nhỏ của Quan Tây, chỉ cần đè bảy họ này xuống, như vậy hào tộc lớn nhỏ toàn bộ Tây Quan Đạo sẽ không đủ sức chống lại gia tọc quyền thế hai Đạo khác, một khi thực hiện được, Tây Quan Đạo cũng nằm trong tay họ.

Lâm Lang nhíu mày:

- Sở ang, họ làm xằng làm bậy hư vậy, triều đình sẽ không thật sự mặc họ làm thế chứ?

Sở Hoan nghĩ nghĩ, rốt cuộ nói:

- Theo suy đoán của ta, bảy tám phàn triều đình sẽ đáp ứng yêu cầu của họ!