Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 622




Trường mi thần sắc bình tĩnh tuyệt đối, đôi mắt sâu hoắm lộ ra ánh nhìn âm trầm, chăm chú nhìn Sở Hoan. Mà lúc này, Kỳ Hoành vốn duy trì bình tĩnh lúc này cũng không khỏi khẽ biến sắc. Bạch hạt tử bất chợt nắm chặt tay lại.

Trong lòng Sở Hoan mặc dù giật mình nhưng lại có vẻ trấn định dị thường. Hắn vẫn đứng im như tảng đá, không hề động đậy.

Kỳ Hoành không nhịn được, buột miệng hỏi:

- Ngươi đang nói chuyện với ai?

Trường mi cười nhạt đáp:

- Tất nhiên là đang nói chuyện với Sở hò mã. Từ lúc bắt đầu đến giờ, bần tăng vẫn đang nói với Sở Phò mã, chỉ tiếc là Sở phò mã đến lúc này vẫn không mở miệng.

Lão liếc Kỳ Hoành thản nhiên nói:

- Thí chủ sao không nhanh nhường chỗ cho Sở Phò mã.

Sở Hoan hít sâu một hơi.

Hắn vốn tưởng rằng Trường mi vẫn thử dò xét, nhưng những lời này cho thấy đối phương quả thật đã phát hiện ra mình. Trong lòng hắn quả thật cực kỳ kinh ngạc. Hắn cảm thấy Kỳ Hoành diễn rất đạt, thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là đã để lộ sơ hở lúc nào để Trường mi phát hiện ra.

Chuyên cho tới bây giờ, Sở Hoan biết cũng không cần giả thần giả quỷ nữa, biết tình thế không lạc quan, vốn tưởng rằng dù không nắm thế chủ động nhưng ít nhất cũng không bị lâm vào bị động. Nhưng trường mi dễ dàng đoán ra mình, cũng là trong nháy mắt khiến hắn lâm vào thế bị động.

Hắn tháo khăn che mặt, miệng vẫn giữ nụ cười, vừa đi lên vừa cười a a nói:

- Đại sư quả nhiên trí tuệ hơn người. Nói vậy Đại sư cũng không ngại đùa giỡn một chút nhỉ?

Hắn vốn là chuẩn bị sự xuất hiện thật đột ngột nhưng lúc này đối phương đã có chuẩn bị tốt, ban đầu định dùng lời nói tranh luận, nhưng lúc này tình thế mới xuất hiện, một lần nữa, hắn lại phải tìm cơ hội khác để xuất thủ.

Kỳ Hoành thấy đột nhiên bị phát giác, trong lòng cũng mờ mịt, không biết rốt cuộc ở nơi này sẽ xảy ra chuyện gì? Gã thấy Sở Hoan đi đến gần, chỉ có thể đứng dậy, vẻ mặt áy náy, tự thấy mình sơ sót để lộ sơ hở khiến Trường mi đoán được.

Bạch hạt tử đi theo bên cạnh Sở Hoan, toàn thân đề phòng. Gã thấy tình thế như thế, tuy bề ngoài đối phương vẫn còn khách khí nhưng sát khí đã phủ kín xung quanh. Hai bên bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ, sinh tử trong gang tấc.

Bạch hạt tử mặc dù luyện qua võ công trong nhiều năm, đã từng làm sơn tặc, cướp của giết người chưa việc gì không làm, nhưng nếu muốn bàn về võ công, cũng chỉ ở mức thường thường mà thôi. Nếu như nói quần đấu trên sa trường, hoặc đối đầu hai bên, có lẽ gã còn có dũng khí không ngại máu tanh mà xông vào chém giết. Nhưng loại trận cân não này, thật sự không phải sở trường của gã.

Gã quyết định là nếu xảy ra chuyện gì, khi không còn cách nào khác, thì sẽ liều chết bảo vệ Sở Hoan, lấy mạng đổi mạng.

Chỉ cần Sở Hoan có thể thoát thân, Bạch hạt tử tin tưởng Sở Hoan sẽ đối tốt với người nhà của mình.

Sở Hoan chân vẫn bước rất trầm ổn, nghênh ngang ngồi xuống. Trân Ny Ti đứng bên cạnh nhìn thấy tròn xoe mắt, ánh mắt ngây thơ không thể tả khiến lòng người rung động. Hiện tại, các nàng đúng là cảm thấy chuyện trong này không thể hình dung. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Các nàng âm thầm quan sát Sở Hoan, nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Hoan, mặc dù không coi là anh tuấn nhưng lại có cảm giác hiền lành khiến người ta tin cậy được. Trong mật thất này xem ra cũng chỉ có Sở Hoan là nhìn thuận mắt.

- Sở Phò mã anh hùng xuất thiếu niên, bần tăng nể phục.

Thấy Sở Hoan ngồi xuống, hòa thượng mi dài chắp tay lại thành hình chữ nhật nói:

- Lại không biết ý kiến của Phò mã như thế nào?

Sở Hoan ngồi yên trên ghế, cười nói:

- Đại sư cho thủ hạ đi mời, Sở Hoan cũng không biết là ai muốn mời Sở mỗ đến đây? Cho nên lúc nãy mới mạo muội quấy rầy, Đại sư hẳn là không trách móc chứ?

Trường mi cười nhẹ một tiếng. Hiện tại lão cũng không có tâm tình cùng Sở Hoan nói chuyện xã giao, chỉ muốn Sở Hoan mau đem chân ngôn nói ra.

- Đại sư tuệ nhãn như đuốc, tuy nhiên Sở Hoan có chút nghi ngờ không biết Sở mỗ bày chút trò nho nhỏ, Đại sư làm sao lại phát hiện ra.

Trường mi khẽ mìm cười, nhìn Kỳ Hoành một lát, rồi nói:

- Thật ra ngay từ khi vị thí chủ này đi ra khỏi túi, ta đã biết không phải là Sở Phò mã rồi.

- Ồ?

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Đại sư chẳng lẽ trước kia đã từng gặp ta?

- Cũng không phải,

Trường mi lắc đầu:

- Chẳng qua là bần tăng không nghĩ là sẽ quang minh mời được Sở mỗ đại giá quang lâm. Cho nên lúc trước, mang đến hai cây nến đỏ, trong nến đỏ tẩm Tử Lan Hinh.

Sở Hoan nhíu mày.

- Độc tính của Tử Lan Hinh có lẽ Sở Phò mã chưa biết.

Trường mi nói tiếp:

- Chỉ cần ngửi thấy mùi hương của nó, ít nhất trong bốn canh giờ, toàn thân không thể nào nhúc nhích.

Sở Hoan đột nhiên bừng tỉnh.

Nếu dựa theo thông thường, trúng độc Tử Lan Hinh, chỉ sợ đến sáng cũng không thể nhúc nhích. Nhưng Kỳ Hoành sau khi mở túi, lập tức có thể đứng dậy, chi tiết nhỏ đó đủ để khiến trường mi phát giác ra gã là kẻ giả mạo.

Sở Hoan thầm xấu hổ. Thật ra thì Cổ Tát Đại phi đã từng nói qua, sau khi trúng độc Tử Lan Hinh, mấy canh giờ sau sẽ không thể cử động. Sở Hoan lúc này có nghe rõ, nhưng sau đó quên mất nên mới để lộ sơ hở lớn như vậy.

Kỳ Hoành nếu hoạt bát nhanh nhẹn, trường mi nhất định sẽ đoán ra người phái đi mời đã bị phát hiện. Tất sẽ đoán Sở Hoan sẽ tương kế tựu kế xâp nhập hang hổ. Còn việc đoán ra Kỳ Hoành là giả thật sự không quá phức tạp.

Trường mi tựa tựa hồ như nhìn ra tâm tư của Sở Hoan, cười nói:

- Phò mã cùng vị thí chủ này thân hình xấp xỉ, hơn nữa từ đầu đến cuối, Sở đại nhân thân thể vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh tĩnh táo, khiến cho bần tăng chỉ có thể hoài nghi, vị thí chủ này đúng là một trò đùa giỡn của Phò mã mà thôi.

Sở Hoan ha ha cười nói:

- Chê cười.

- Phò mã nếu đến, bần tăng xin hoan nghênh. Mới vừa rồi bần tăng đã nói, Phò mã dĩ nhiên hiểu được. Trên danh nghĩa ta nói với vị thí chủ này, nhưng trên thực tế là nói với Phò mã. Thành ý của bần tăng, Phò mã tự nhiên cũng đã thấy. Kính xin Phò mã ban thưởng chân ngôn, hai vị cô nương này cùng tất cả số tài vật, thuộc Sở Phò mã.

Bố Lan Thiến thiến hiển nhiên lá gan lớn hơn Trân Ny ti một chút, lại một lần nữa nói:

- Chúng ta không phải là hàng hóa, ngươi không thể đem chúng ta cùng những hàng hóa kia đánh đồng, chúng ta phải về nhà... !

- Bép.

Kình phong vang lên, một cây thiết trượng đã quét ngang qua mặt Bố Lan Thiến. Thiết trượng lạnh như băng, Bố Lan Thiến ủy khuất không thôi, cuối cùng không dám nói gì nữa. Tuy nhiên đôi mắt ngây thơ phiếm hồng, màu xanh chớp chớp, trong nháy mắt nước mắt bắt đầu lăn xuống gò má bóng loáng nhẵn nhụi.

Sở Hoan nhìn cây thiết trượng lại nhìn gã Đấu lập nhân kia một cái, lắc đầu thở dài nói:

- Đại sư nếu đúng là người xuất gia, người bên cạnh Đại sư người đã đành là có sử dụng hung khí, nhưng trước mặt bổn Phò mã mà tự ý động binh khí, không biết có phải là Đại sư cố ý để họ dằn mặt bổn Phò mã không?

Trường mi lắc đầu nói:

- Phò mã không nên hiểu nhầm.

- Nếu không phải là cố ý làm cho ta thấy, ở trước mặt ta động binh khí, vậy đây là ý gì?

Sở Hoan tỏ ra không vui nói tiếp:

- Mới vừa rồi, hai vị cô nương này nói rất đúng. Nếu chúng ta ngồi xuống bàn việc, cần giữ đúng nguyên tắc quy củ. Việc chính còn chưa đề cập đã dùng đến binh đao, Đại sư, không khách khí mà nói, ta thấy không vui.

Trường mi cau mày lại:

- Hắn chẳng qua là không muốn có người quấy rầy cuộc nói chuyện giữa bần tăng và Phò mã mà thôi.

- Kết quả lại ngược lại.

Sở Hoan thở dài nói:

- Đối mặt với người đẹp và tài sản tốt, bổn Phò mã đang có hứng thú, nhưng đám binh khí này lúc ẩn lúc hiện trước mắt, toàn bộ hứng thú của bổn Phò mã đã tan hết.

Trường mi cười nhạt hỏi:

- Vậy bây giờ Phò mã muốn thế nào?

Sở Hoan ngồi trên giế, gác hai chân vào nhau, ngắm nghía năm ngón tay thô ráp của mình, như là đang thưởng thức mỹ ngọc, thản nhiên nói:

- Bổn Phò mã là sứ thần nước Tần, ở Tần quốc, dù nhỏ cũng là quan viên. Không dối gạt Đại sư, bổn Phò mã tính tình không được tốt lắm, lúc ở Tần quốc, chỉ cần có ai khiến Phò mã không hài lòng, muốn bổn Phò mã tha thứ, phải tự đánh vào mặt mình năm sáu chục tát. Ha hả, đây là thói quen lâu ngày thành tật của bổn Phò ma, biết không phải là tính tốt nhưng cũng chưa bỏ được.

Trường mi muốn cầu cạnh Sở Hoan, rất nhanh liền nói:

- Tự tát vào miệng mình hai mươi cái.

Đấu lạp nhân cầm thiết trượng kia ngẩn ra, Trường mi đã quay đầu sang nhìn hắn. Người nọ hung ác nhìn Sở Hoan, nhưng Trường mi đã có lệnh, không dám không theo. Gã đưa thiết trượng trong tay cho đồng bọn, sau đó đưa tay lên, không nói hai lời, bắt đầu tát vào hai bên má mình.

- Bốp bốp bốp.

Thanh âm có chút vang dội. Nhưng Sở Hoan vẫn nhíu mày nói:

- Đại sư, hình như hắn không được ăn no? Khí lực của bộ hạ ta, so với hắn còn lớn hơn nhiều.

Trường mi mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:

- Mạnh hơn một chút.

Đấu lạp nhân không thể làm gì, đành phải tăng thêm sức, tiếng bạt tai càng thêm vang dội. Trong mật thất, tiếng tát không dứt, trên mặt người nọ cũng đã xuất hiện dấu ngón tay, dần dần, dấu tay càng lúc càng đậm. Nếu không dừng lại, mặt sưng vù lên là chuyện có thể thấy.

Hai cô gái Tây Vực xinh đẹp Trân Ny Ty và Bố Lan Thiến vốn đầy bụng ủy khuất. Hai gã Đấu lạp nhân cầm thiết trượng hở tý là đe nẹt hai nàng, khiến hai nàng hết sức lo sợ, tựa hồ như hai người đó là quỷ từ địa ngục tới. Nhưng giờ phút này, thấy Đấu lạp nhân tự tay đánh vào mặt mình, hơn nữa, đánh tới mức mặt đỏ bầm, thì thấy nỗi ủy khuất trong bụng biến mất. Hai nàng cho là Sở Hoan vì mình mà làm, trong lòng vui mừng cảm kích, lúc này đều quay sang phía Sở Hoan, chợt nhận ra trong mật thất này, Sở Hoan là nam nhân anh tuấn thiện lương nhất.

Tuy nhiên, lúc này, nguy cơ bốn phía, Sở Hoan đương nhiên không có lòng dạ nào mà giúp hai cô nương đó trút giận. Trên thực tế, hắn chỉ định mượn cơ hội này mà cố ý kích động đối phương, khiến cho đối phương tinh thần bấn loạn. Sở Hoan biết, khi đối địch, tâm tình như thế nào rất quan trọng. Một khi đối phương vì tức giận mà mất bình tĩnh, cho dù là kẻ dũng mãnh gan dạ có thừa, cũng sẽ để lộ sơ hở.

Trận chém giết sinh tử này, Sở Hoan xem ra khó có thể tránh khỏi. Có thể trước đó khiến cho bọn họ bị mất tinh thần, đến lúc vào cuộc, mình sẽ có lợi thế hơn nhiều.

Gã cầm thiết trượng kia mặc dù không thể không phục tùng mệnh lênh, nhưng trong đôi mắt đã lộ vẻ phẫn nộ không che dấu. Vẻ phẫn nộ càng lớn, Sở Hoan càng hài lòng.

- Phò mã, không biết bây giờ đã có thể trả lời câu hỏi của bần tăng chưa?

Trường mi hỏi.

Sở Hoan dĩ nhiên không quên mục đích chính của chuyến đi này, trực tiếp hỏi:

- Nặc Cự La ở đâu?

Trường mi hồ như đoán Sở Hoan sẽ hỏi vậy, nên cười đáp:

- Phò mã muốn gặp Nặc Cự La?

- Hắn ở chỗ này?

Chỉ cần Phò mã nói chân ngôn, ngoài những thứ kia bần tăng giao cho Phò mã, ngay cả Nặc Cự La, cũng để Phò mã mang đi.

- Hắn ở đâu?

- Phò mã nói chân ngôn, hắn sẽ xuất hiện.

- Ta cũng không biết hắn có thật sự ở trong tay ngươi hay không?

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Chưa nhìn thấy người, một câu cũng không nói.

- Phò mã được voi đòi tiên?

Trường mi thở dài:

- Bần tăng hết sức thể hiện thành ý, nhưng cho đên lúc này, Phò mã không hề tỏ ra có chút thành ý.

- Đạo lý rất đơn giản. Đối với ta mà nói, tài vật tốt người xinh đẹp có cũng được mà không có cũng không sao.

Sắc mặt Sở Hoan không chút thay đổi:

- Nhưng lời của Quỷ đại sư để lại, Đại sư tha thiết ước mơ. Cho nên nếu so sánh, ta có ưu thế hơn ngươi. Nếu như Đại sư không ngần ngại, trước hết, hãy đưa Nặc Cự La ra đây. Một khi xác định Nặc Cự La trong tay ngươi, bổn Phò mã sẽ có tâm tư cùng ngươi tiếp tục bàn bạc.

Lúc này bên cạnh vẫn vang lên tiếng tát. Tên cầm thiết trượng cố dùng hết sức đánh vào mặt mình, nên lúc này mặt gã đã sưng vù lên.