Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 57: Chương 57: Chu Gia Xuẩn Xuẩn Dục Động




CHƯƠNG 57: CHU GIA XUẨN XUẨN DỤC ĐỘNG



Editor: Luna Huang

Mẫu phi của tam hoàng tử Ninh Cảnh xuất thân thấp hèn, trước đây chính là tỳ nữ rửa chân bên cạnh hoàng hậu, bởi vì dung mạo phá lệ xuất sắc, được hoàng thượng nhìn trúng sủng hạnh, một lần thân cận liền hoài thai tam hoàng tử, chọc cho hoàng hậu nương nương cực kỳ không thích nàng, toàn bộ thời gian mang thai đều chiến chiến căng căng, thật vất vả sinh ra tam hoàng tử, không bao lâu liền buông tay nhân gian.



Bất quá người này trước khi chết coi như là thông minh, biết vũ khí lớn nhất của mình đó là dung mạo, trước khi chết còn trang điểm chỉnh chu để dung mạo của mình đẹp nhất lúc đó, lắp bắp chết ở trong lòng hoàng thượng, chọc cho hoàng thượng hoài niệm một trận.



Bởi vậy tam hoàng tử lúc nhỏ có chút thụ hoàng thượng sủng ái, chỉ là mỹ nhân bên người hoàng thượng nhiều, hoàng tử cũng nhiều, hai ba năm sau đó, hoàng hậu qua đời, hoàng thượng triệt để không có ước thúc gì nữa, mỹ nhân trong hậu cung càng ngày càng nhiều.



Tam hoàng tử liền bị gạt sang một bên không người hỏi thăm, thậm chí ngay cả phi tử vị phần cao trong cung cũng không muốn dưỡng hắn, không nghĩ tới hắn lại gập ghềnh trưởng thành.



Dung mạo của tam hoàng tử thiên hướng mẫu phi hắn, nhất là một đôi mắt phá lệ dịu dàng động nhân, lúc lẳng lặng nhìn một người, phảng phất ẩn chứa hàng vạn hàng nghìn tình ý, lúc này khóe môi hắn mỉm cười, tựa hồ chỉ là đùa một chút với đại hoàng tử Ninh Từ.



Đại hoàng tử khẽ cười một tiếng: “Tam đệ có bao nhiêu lâu không chú ý tin tức phía ngoài rồi? Quan hệ của ta và Mục gia xác thực vô cùng tốt, dù sao ta say mê chiến trường, mà Mục Trần Tiêu quân công liên tục, là một kỳ tài lĩnh binh khó được, ta thưởng thức tài năng của hắn, kính nể phẩm tính của hắn trong triều không người không biết, thế nào đến trong miệng tam đệ, thật giống như là vừa biết tin tức này thế?”



“Đệ đệ bất quá là thuận miệng hỏi thôi, chọc cho đại ca tức giận, thật sự là ta không phải. Đệ đệ ở đây kính đại ca một ly, thỉnh đại ca vạn lần không nên tức giận nữa.”





Đại hoàng tử Ninh Từ giơ ly rượu lên: “Bất quá tam đệ mới vừa nói nói hai ba tháng liền kiếm mười vạn lượng bạc, lời này từ đâu ra?”



Tam hoàng tử hơi lộ ra xấu hổ cười: “Lời này cũng không phải ta nói, chỉ là nghe bách tính kinh đô đều truyền như vậy.”



Có quan viên đứng dậy: “Đại hoàng tử sợ rằng còn không biết đi, Tứ Quý các đích xác thu nhiều bạc như vậy. Nguyên bản hạ quan cũng cực kỳ kính nể phẩm tính của vệ quốc công và Mục tướng quân, nhưng không nghĩ tới Mục gia đã trải qua biến cố, hoàn toàn đổi tính, đưa tay tới trên người của bách tính, mười vạn lượng bạc a, đây cũng không phải là số lượng nhỏ.”



Thần sắc của đại hoàng tử chìm chìm: “Chư vị đại nhân đều đối đãi Mục gia như vậy?”



“Đại hoàng tử không nên bị Mục gia lừa bịp, người trọng tình cảm, nhưng Mục gia không bình thường.”



“Nga? Còn thỉnh chư vị đại nhân giải thích nghi hoặc, Mục gia vì sao không bình thường?”




“Điểm thứ nhất làm quan từ thương(nhân), tranh lợ với dân không nói, Mục gia còn phá lệ chú trọng mua chuộc nhân tâm, lấy ân huệ nhỏ làm bộ bản thân rộng lượng, hùng hồn, dẫn tới bách tính kinh thành khen ngợi đối với bọn họ có thừa, sau đó bọn họ liền nương thiện danh mua chuộc tiền tài, thực tại đáng trách.”





Vọng Thư Uyển.com

Đại hoàng tử đứng dậy, nét mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Phụ hoàng, nhi thần thực sự đau lòng. Người nghe một chút lời mấy đại nhân vừa rồi nói, làm quan từ thương, tranh lợi với dân đây chính là tội lớn, nhưng trên thực tế Tứ Quý các Tứ Quý các đông gia cô nãi nãi chưa xuất các của Hứa gia, nàng không phụ không mẫu đi theo gia gia lớn lên, sau khi gia gia qua đời, nâng mắt không thân(thích), bất đắc dĩ đến tìm Mục gia làm nơi nương tựa. Nàng có được phương pháp vào đông trồng rau xanh, Tứ Quý các là nàng xây dựng, chính là kiếm chút tiền bạc, tích góp từng tí một đồ cưới cho mình, sao lại thành làm quan từ thương, tranh lợi với dân? Chư vị đại nhân chỉ lo chỉ trích, lẽ nào cũng không có điều tra rõ điểm này sao?”



Bị nhãn thần của đại hoàng tử đảo qua quan viên hơi có chút sợ hãi cúi đầu.



Đại hoàng tử nói tiếp, ngữ khí càng thêm phẫn nộ: “Về phần nói thi ơn huệ nhỏ, mua chuộc dân tâm càng là lời nói vô căn cứ, Tứ Quý các đích thật là kiếm không ít bạc, nhưng xa xa không có đạt được con số mười vạn lượng to lớn như vậy. Hơn nữa đông gia Tứ Quý các Hứa Vân Noãn là một cô nương phá lệ thiện tâm, nàng nguyện ý tặng bách tính kinh thành, tới gần ngày tết đã nhiều ngày, rau xanh trong Tứ Quý các đều lấy giá cực thấp bán ra, dẫn tới bách tính đều tán thưởng. Ta trái lại mong muốn chư vị đại nhân cũng có thể thu nhiều dân tâm một chút, tạo một ít phúc lợi cho bách tính!”



Thần sắc của Đức Triệu đế thủy chung nhàn nhạt, để người nhìn không ra hỉ nộ.



Quan viên mở miệng nói chuyện trong lòng không đáy, có chút bắt đầu lùi bước.




Phụ thân của Chu Ngọc Nghiên Chu Chí trong lòng âm thầm cáu giận, trong ngày thường nói rất hay, trong thời khắc mấu chốt đều không dùng được: “Còn thỉnh đại hoàng tử bớt giận, mấy vị đại nhân này cũng là sốt ruột trong lòng, bọn họ lệ thuộc công bộ, một lòng nghĩ muốn mưu phúc lợi cho bách tính, đây không phải là nhìn thấy Mục gia trồng rau xanh vào đông, cũng không chịu nói thuật trồng trọt, trái lại một lòng muốn bạc, trong lòng nóng nảy chút.”



Đại hoàng tử tự tiếu phi tiếu nhìn Chu Chí một mắt: “Chu đại nhân có quan hệ với mấy vị đại nhân vừa nói chuyện rất tốt, đến trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào đều biết. Bất quá có một việc, Chu đại nhân chỉ sợ là hiểu lầm.”





Nhìn thần sắc đại hoàng tử Ninh Từ, trong lòng Chu Chí không rõ có chút hoảng: “Còn thỉnh đại hoàng tử chỉ giáo.”



Ninh Từ từ ống tay áo móc ra một quyển sách, rất cung kính quay đế vương hành lễ: “Phụ hoàng, đây là Hứa Vân Noãn Mục gia nhờ nhi thần chuyển giao, bên trên ghi sự cố chú ý và phương pháp trồng rau xanh vào đông trong noãn bằng, thỉnh phụ hoàng xem qua.”



Tam hoàng tử Ninh Cảnh mặt mang hiếu kỳ: “Mục gia không phải cũng có thể tùy thời đến đây cầu kiến phụ hoàng sao? Thế nào còn nhờ đại ca hỗ trợ?”



“Nhìn tam đệ hỏi lời này, không biết còn tưởng rằng là ta muốn đoạt công lao của Mục gia, nhưng trên thực tế là bởi vì Mục gia năng lực hữu hạn, lo lắng phương pháp này có lỗ thủng gì, cho nên liền liền giao cho ta trước, mong muốn ta có thể giúp để nghiệm chứng phương pháp ghi bên trên và chỉnh lại, bảo chứng sách này phát ra có thể tạo phúc cho càng nhiều bách tính hơn, mà không phải gây ra một hồi chê cười.”



Tam hoàng tử Ninh Cảnh cười cười, phảng phất lòng hiếu kỳ của mình thỏa mãn, liền không lên tiếng nữa.



Vọng Thư Uyển.com

Nội thị tổng quản Lý Lâm liền vội vàng đem quyển sách trên tay đại hoàng tử đệ trình đến trước mặt hoàng thượng trước mặt hoàng thượng.



Đức Triệu đế mở ra xem hai trang, thần sắc trên mặt có điều hòa hoãn: “Nếu các vị ái khanh công bộ đều thập phần lưu ý biện pháp này, như vậy giao cho các ngươi nghiên cứu, chờ các ngươi hiểu rõ, nhìn xem có thể mở rộng một chút hay không, đỡ phải nhớ nhưng trong lòng.”



“Vâng, chúng vi thần nhất định dốc hết toàn lực.”





“Ninh Từ mới vừa nói Tứ Quý các là sản nghiệp của ai?”



“Hồi bẩm phụ hoàng, Tứ Quý các là sản nghiệp của cô nãi nãi của Mục Trần Tiêu Hứa Vân Noãn.”



“Cô nãi nãi? Thú vị như thế. Có biện pháp tốt cũng không tàng tư, còn có thể suy nghĩ chu toàn đi đầu nghiệm chứng, là một người có lòng, quay đầu lại thưởng cho nàng mấy thứ.”



Lý Lâm vội vã biểu thị nhớ kỹ.



Niên yến tiếp tục tiến hành, kế tiếp không ai dám tùy ý nhắc đến Mục gia nữa, để tránh khỏi chọc cho hoàng thượng không hài lòng.



Yến hội kết thúc, đại hoàng tử lập tức viết phong thư, để người đưa đến Mục phủ.



Mục Trần Tiêu ngồi ở bên cạnh Hứa Vân Noãn, cùng nàng mỉm cười nhìn Mục Thiên Trù và Chu quản gia hành tửu lệnh.



Trong lòng Hứa Vân Noãn vui mừng, cũng theo uống hai ly, tửu lượng của nàng, nhưng hai ly vẫn không vấn đề gì. Chỉ là nàng đã quên, lúc này uống không phải hoa quế cất đạm bạc, mà là rượu hoa điêu năm xưa.



Lúc này nàng khéo léo đặt hai tay ở trên bàn, hai gò má phiếm hồng, đôi mắt thủy nhuận, nhìn qua phá lệ mềm mại nghe lời, nàng từ từ vòng vo quay đầu, sau đó cái miệng nhỏ tú khí mở ra, ợ một cái: “Ợ…”