Địch Lam mơ thấy mình bị chết đuối, xung quanh đều là bọt khí, giơ tay ra cũng không bắt được gì, chỉ có thể vùng vẫy. Ánh mặt trời từ trên cao bao lấy cậu, không ấm chút nào, nó chỉ như dìm cậu tiếp tục chìm xuống.
Xung quanh cậu không có một âm thanh nào, không thể kêu cứu, như thể cậu đang bị bóp cổ.
Lòng bàn chân tối đen, nhìn xuống phía dưới, Địch Lam đột nhiên ngừng giãy giụa. Cậu nhìn vào chỗ đó, quên cả hô hấp, sóng nước trở nên yên tĩnh. Nhưng một lúc sau, một vòng xoáy từ vùng nước sâu bỗng khuấy động, cậu còn chưa kịp kêu lên đã bị cuốn lấy và kéo xuống, tay chân bị trói, gần như chết đuối ——
Địch Lam đột nhiên ngồi dậy, mắt nhìn thẳng, cậu đã không phân biệt được giữa thực và ảo trong một lúc lâu..
"Khụ khụ......"
Khi định thần lại, Địch Lam buông ngón tay đang nắm chặt thành giường bằng kim loại ra, cuối cùng mới nhận ra rằng mình vẫn đang ở trên tàu bằng tiếng ồn kéo dài cả ngày lẫn đêm, ba người ở giường đối diện vẫn đang ngủ.
Địch Lam lấy điện thoại ra xem giờ, 3 giờ sáng.
Yên tâm nằm xuống một lần nữa, Địch Lam cho rằng mình có thể nhanh chóng ngủ vì mệt mỏi nhưng lần này lại phản tác dụng.
Cậu hơi chóng mặt, ban đầu cậu còn tưởng đây là di chứng của ác mộng. Cốc nước của Địch Lam treo ở đầu giường, cậu cầm cốc uống vài hớp làm dịu nhịp tim đang đập nhanh của mình. Cổ họng khô, bị đau khi nuốt. Địch Lam nằm nghiêng người lại càng thấy không thoải mái, cảm giác bị bóp cổ dường như không biến mất, cậu vẫn hô hấp không thuận.
Lăn qua lăn lại một hồi, sau khi uống nước thêm một lần nữa mà vẫn không có hiệu quả, Địch Lam dần nhận ra: Có thể cậu đã bị say độ cao.
Trước khi lên tàu, cậu không biết gì về những việc phải làm trước khi đến Tây Tạng, Lý Phi Mộc đã gửi cho cậu một ít nhưng khi đó Địch Lam cảm thấy cậu sẽ không thực sự đi, nên chỉ nhìn lướt qua chứ không có ý định hành động.
Bây giờ ăn phải trái đắng, Địch Lam vội vàng mở Wechat ôm chân Phật tìm tập tin, lại bị mấy chữ "Không có tín hiệu" ở góc trên bên phải làm cho khựng lại.
Nói cái gì vậy......
Hình như điều đầu tiên là nghỉ ngơi nhiều hơn.
Sau đó hít oxi, giữ ấm......
Cậu nhanh chóng ngồi dậy, mặc áo khoác, đắp chăn bông dày. Cậu không để ý là động tĩnh của mình có hơi lớn, hít mũi một cái, Địch Lam lật người nằm xuống, ép mình phải nghỉ ngơi, vừa quay đầu đã bị giật mình.
Du Chân ở giường dưới không biết đã ra khỏi giường từ khi nào, người cao 1 mét 8 mấy, một tay đang bám vào thanh kim loại ở đuôi giường. Quá tối, đèn trong hành lang không đủ để chiếu sáng, Địch Lam chỉ thấy được một dáng người lờ mờ, không biết vẻ mặt của Du Chân lúc này, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cứ thế mà sững sờ.
Hai người, một đứng, một giữ nguyên tư thế nửa năm, nhìn nhau hồi lâu. Rốt cuộc vẫn là Du Chân phải phá vỡ cục diện bế tắc này.
"Không ngủ được?" Hắn hỏi, giọng khàn khàn vì thiếu nước.
Địch Lam khoanh chân ngồi xuống, nhỏ giọng nói chuyện: "Hình như tôi bị say độ cao, đau đầu."
Du Chân "Ừm" một tiếng, sau đó ngồi xuống, về lại giường dưới.
Thế là hết. Địch Lam không ngờ hắn lại hỏi thăm mình như một người qua đường, trái lại cậu còn thấy hơi áy náy. Cậu vội vàng nằm sấp xuống, thò đầu ra hỏi thăm: "Du Chân, tôi làm phiền đến anh à?......"
Du Chân không nói gì, từ góc độ của Địch Lam chỉ có thể mơ hồ cảm thấy một quả cầu xanh đang lắc lư.
"...... Tôi xin lỗi." Địch Lam yếu ớt xin lỗi.
Giường dưới truyền lên một tiếng thở dài, Du Chân ngồi dậy, trong tay nhiều thêm một lọ thuốc: "Cậu có nước không?"
"Ừm?"
"Thuốc giảm đau." Du Chân nói, vế sau dường như đang nói với chính mình, "Hẳn là có tác dụng."
Phải một lúc sau Địch Lam mới cầm lấy, uống thuốc với hai ngụm nước cuối cùng. Hiệu quả sẽ không nhanh đến vậy, cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, sợ nói "Cảm ơn" Du Chân cảm thấy quá khách sáo, đành phải im lặng
Du Chân vẫn đứng, hỏi cậu: "Đỡ hơn chưa?"
"Không thấy gì cả......" Địch Lam nói đúng sự thật rồi lại giải thích, "Nhưng chờ một chút chắc là sẽ tốt hơn thôi, tôi, kiểu, chưa từng uống thuốc giảm đau. Lát nửa tôi thử lại xem có ngủ được không, nếu không được thì sáng mai ——"
"Không ngủ được thì có thể xuống dưới này ngồi."
Địch Lam siết chặt chăn, có vẻ hơi bối rối trước lời đề nghị này của Du Chân: "Anh không ngủ à?"
"Tôi cũng bị mất ngủ."
Dây thần kinh nhạy cảm bị kích thích bởi từ "cũng", Du Chân nói nhẹ nhàng, bâng quơ, Địch Lam lại cảm thấy được an ủi một cách khó hiểu vì cậu không còn cô đơn nữa. Cậu nhẹ nhàng xuống giường, xỏ giày, không cảm thấy gì khi đi theo Du Chân từ giường ngủ đến cạn cửa sổ, đèn ngủ dưới chân cậu bật sáng, phát sáng như đom đóm, cậu cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy Du Chân thản nhiên giẫm lên giày thể thao của hắn.
Trong toa tàu vô cùng yên tĩnh, Địch Lam nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tối đen như mực, dường như có thể nghe thấy tiếng gió, trong một khoảnh khắc nào đó Địch Lam bỗng cảm thấy chuyến hành trình này sẽ không bao giờ kết thúc.
"Đây là lần đầu tiên tôi đến Tây Tạng."
Sợ đánh thức người khác cho nên cậu cố tình hạ giọng, nửa đêm, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh và chật hẹp. Địch Lam nói xong câu này thì cậu thấy dễ thở hơn nhưng chứng ù tai lại trở nên nghiêm trọng.
Không ngờ cậu sẽ chủ động trò chuyện, động tác mở bình giữ nhiệt của Du Chân chậm hơn một nhịp: "À, hóa ra là như vậy."
Địch Lam hai tay ôm mặt, nhìn thẳng vào góc bàn nhỏ: "Lúc đầu tôi không định đi, nhưng hôm ấy suýt chút nữa là tôi lỡ chuyến tàu. Kết quả là chuyến tàu lại bị hoãn, thôi thì đến cũng đến rồi, đi thôi...... Nhưng tôi không mang cái gì cả, ban ngày không thấy gì, bây giờ mới biết say độ cao không như tôi nghĩ."
Du Chân hỏi: "Cậu nghĩ như nào?"
"Ờmm, có thể là như say xe?" Địch Lam xoa huyệt Thái Dương, "Nhưng tôi cũng không bị say xe."
Du Chân không trả lời về chủ đề say độ cao, hỏi: "Cậu đến Lhasa à?"
Địch Lam ngẩng đầu: "Sao anh biết?"
"Đoán, chuyến tàu này không có nhiều điểm dừng, đều là những ga lên. Sau khi đi qua Cách Nhĩ Mộc, sáng mai sẽ dừng lại ở Na Khúc, sau đó chính là Lhasa." Du Chân nói, "Nếu cậu nói 'tôi không mang cái gì cả' thì rõ ràng không phải là đến Na Khúc."
"Vậy anh cũng đi à?"
"Ừm?"
"Lhasa."
"Đúng rồi."
Thật trùng hợp, Địch Lam muốn nói như vậy nhưng cậu lại bắt đầu không thoải mái, cậu bịt tai và nằm xuống bàn.
Động tác khác thường đã khiến cho Du Chân chú ý, sắc mặt của Địch Lam trắng bệch, trong ánh đèn mờ hắn vẫn có thể nhìn thấy vết bầm tím trên môi Địch Lam. Du Chân không nói chuyện với cậu nữa, mở bình giữ nhiệt, đổ nước ấm vào rồi đẩy qua cho cậu.
Cậu ngửi thấy mùi thuốc, Địch Lam nhíu mày, không uống ngay.
"Cẩu kỷ, hoàng kỳ, còn có hồng cảnh thiên."
Đều là những vị thuốc bổ khí, Địch Lam gật đầu, một ngụm uống hết sạch không phải nghĩ nhiều. Mùi vị của thuốc bắc cũng không dễ chịu lắm, uống vào cũng không có vị gì đặc biệt. Lần này cũng không rõ là yếu tố tâm lý hay thuốc giảm đau lúc nãy kết hợp với hồng cảnh thiên đã có tác dụng, Địch Lam ngồi mấy phút, tình trạng thiếu oxi gây ra chứng ù tai đã ổn hơn.
Cậu ngạc nhiên báo với Du Chân sự cải thiện của mình: "Anh đỉnh quá! Có thể đuổi kịp bác sĩ đấy!"
"Xuỵt." Du Chân nhắc nhở cậu đừng ồn ào, chỉ sang bên cạnh.
Địch Lam lập tức ngoan ngoãn che kín miệng.
Hành động nhỏ này đã khiến Du Chân cảm thấy buồn cười, lấy lại cốc rót cho mình một ít, sau đó nói: "Tôi có một người bạn, cô ấy sống ở cao nguyên Thanh Tạng hơn 20 năm rồi, cô ấy biết phải làm thế nào để giảm bớt chứng say độ cao. Đây đều là cô ấy chuẩn bị cho tôi, sợ tôi lâu rồi không đến Tây Tạng sẽ không thích ứng được."
"Hả, đây không phải là lần đầu......" Địch Lam sửng sốt.
Du Chân uống nước, nói: "Đúng vậy, tôi đã đến đó từ rất lâu rồi, nhưng đã hơn mười năm, cũng coi như là lần đầu tiên, dù sao thì mọi thứ cũng đã thay đổi theo năm tháng."
"Tôi......"
Trước kia ba tôi cũng rất thích Tây Tạng, ông nói rằng sẽ đưa tôi đi.
Những lời này đột nhiên nghẹn lại ở cổ họng, sự mất mát đã biến mất trong một thời gian dài bỗng nhấn chìm cậu như thủy triều. Địch Lam cụp mắt xuống, giả vờ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng âm thầm vượt qua nỗi đau này như mọi lần —— mất đi người thân, cảm thấy như chẳng liên quan đến mình, vẫn có thể sống bình thường, nhưng khi nhớ tới điều đó, thật khó để vờ như không có gì xảy ra.
Cậu đã quen rồi, tất cả mọi người đều khuyên cậu rằng thời gian sẽ chữa lành vết thương, Địch Lam hoàn toàn không tin.
Nếu cách mà thời gian chữa lành vết thương là khiến cậu quên đi, thì cậu thà chảy máu mãi mãi.
Cậu vô thức nhắc đến ba, lại tự mình nuốt ngược vào, cuối cùng chỉ âm thầm thở dài.
Địch Lam ra vẻ thoải mái nói: "Tôi còn tưởng anh là khách quen, đang định nhờ anh giới thiệu cho một số danh lam thắng cảnh."
"Vậy cậu muốn đi đâu?"
"Hả?"
"Tôi sẽ xem qua các kế hoạch tôi đã làm, ừm......" Du Chân nói, thật sự lấy điện thoại ra, lướt qua mấy bản ghi chú, "Ừm, tôi sẽ cho cậu một bản sao...... Nhưng chất lượng không đảm bảo đâu nhé."
"Cái gì!" Địch Lam cười, "Tôi không nhất thiết phải chơi ở Lhasa."
"Vậy nên cậu định đi đâu?"
Lần này Địch Lam không trả lời.
Du Chân ngẩng đầu, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình điện thoại chiếu vào hắn, khuôn mặt góc cạnh như dịu dàng hơn nhiều: "Đi chơi, đi dã ngoại, du lịch tự do hay đăng ký du lịch địa phương theo nhóm? Hình như cậu không có kế hoạch."
"Không có." Địch Lam thành thật lắc đầu.
"Quen người ở Lhasa?"
"Cũng không phải."
Du Chân dường như bất lực với cậu, sau một lúc lâu mới nói: "Vậy cậu đi Tây Tạng làm gì?"
Không muốn nhắc đến chuyện riêng tư, nhưng màn đêm quá yên tĩnh, khi Du Chân nói lời này, giọng của hắn vừa khéo lại như thì thầm, lọt vào tai cậu, nó đồng thời chồng lên những nốt nhạc và giai điệu đó, như một hồi trống nhẹ.
Địch Lam cúi đầu nhìn chằm chằm vào các kẽ ngón tay: "Tôi...... tạm thời nghỉ học, muốn thay đổi môi trường sống để điều chỉnh tâm trạng."
Du Chân biết mình lỡ lời: "A, xin lỗi."
"Kìa, không sao đâu. Chẳng qua là gặp phải một số việc ảnh hưởng đến trạng thái, tôi cảm thấy có chút...... Nói sao nhỉ, không thoát ra được." Địch Lam nói rồi lại bổ sung, "Nhưng có thể nó không là gì với những người khác, chỉ là tôi chưa từng trải qua, tạm thời không nghĩ thông suốt được. Người lớn trong nhà nói nhịn mãi cũng không tốt, cho tôi ra ngoài một chút."
Thật lâu sau, Du Chân mới "Ừm" một tiếng.
Quá riêng tư, không rõ ràng, cũng không có cách nào để an ủi. Địch Lam biết mình nói chuyện mơ hồ, cậu không hy vọng Du Chân sẽ nói gì đó mang tính xây dựng, cậu đã nghe quá nhiều súp gà cho tâm hồn, cậu cũng biết rằng trừ khi cậu nghĩ thông, những người khác đều bất lực.
Chỉ là vẫn hơi xấu hổ khi nhắc đến nó với một người lạ, Địch Lam cười cười, cố gắng làm dịu bầu không khí.
"Không sao đâu, tôi có một người anh họ, tuy không ở Lhasa nhưng anh ấy sẽ sắp xếp cho tôi."
"Vậy......" Du Chân dừng một chút, không thể mô tả được tâm trạng của mình, càng giống như buột miệng thốt ra, "Cậu...... nếu không có ai đi cùng, hoặc là giải sầu thì có thể đi cùng tôi."
Vừa dứt lời, Địch Lam như bị hút hết không khí, trước mắt cậu biến thành màu đen, rồi lại nhanh chóng trở nên rực rỡ.
Cậu không phân biệt được là chứng say độ cao nghiêm trọng hơn hay là do câu nói kia của Du Chân mà tâm trạng lên xuống, giống như cậu đang ở trong mơ, hảo cảm của Du Chân khác với những hư tình giả ý kia, không thể đòi hỏi.
Người khác an ủi cậu đều nói, "Cậu muốn vượt qua" "Cậu phải thư giãn".
Mà Du Chân nói, "Cậu đi cùng tôi."
"Thật hay giả đấy?" Địch Lam hỏi, có chút trêu chọc cùng với sự thấp thỏm không xác định, "Chẳng lẽ anh gặp ai cũng nhiệt tình như vậy sao? Tôi luôn thấy anh không phải người sẽ mang theo người kéo chân sau đâu."
Du Chân nghiêng đầu: "Một chút? Nhưng cậu không phải là fan của tôi sao?"
"Hả......?"
"Cậu nói đã xem tôi biểu diễn, bỏ bốn lên năm thì cũng là fan rồi." Giọng điệu của Du Chân nghiêm túc, không giống đùa cợt, "Nếu đã gặp, phải đối xử đặc biệt một chút, không thì cũng phải xin lỗi tiền vé của cậu."
Địch Lam sửng sốt, muốn cười, nhưng Du Chân dường như đã đoán trước được phản ứng của cậu, đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho cậu giữ im lặng. Cậu gật đầu, nhịn cười nhưng đôi mắt lại càng cong hơn.
Cậu muốn hỏi, chẳng lẽ ý tốt của anh bằng giá của một ly Baileys à?
Thật ra Địch Lam đã không nhớ được ly rượu nồng độ thấp đó có vị gì. Cậu ôm mặt, nhìn đêm tối bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ có một, hai ánh đèn, là đèn tàu chiếu vào đường ray lưu lại dấu vết.
Nửa đêm, nơi hoang vu của phía Bắc Tây Tạng, o tuyết đã ngừng.