Quốc Lộ Nhiệt Đới

Chương 1




Hai giờ chiều, đoàn tàu màu xanh dừng lại ở ga Tây Ninh.

Vào thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày, các thành phố trên cao nguyên Thanh Tạng được bao phủ bởi những tia sáng lóa mắt nhưng gió vẫn lạnh như băng. Những ngọn núi rộng lớn trải dài tới tận chân trời, tuyết đọng lại phản chiếu ánh mặt trời thành những sắc màu tươi sáng bao trùm lên những mỏm đá đen.

Trước khi tiến vào Tây Tạng, tàu cần đổi đầu máy cung cấp oxi thích ứng với khí hậu trên cao nguyên. Tàu dừng lại ở ga Tây Ninh rất lâu, tất cả khách trên tàu xách theo hành lý xuống ga chờ thông báo. Sân ga vốn vắng vẻ bỗng trở nên nhộn nhịp bởi lời chào hàng của những người bán đặc sản sữa chua, những du khách chạy đua với thời gian để chụp ảnh, hay thích thú ngắm nhìn phong cảnh của trạm dừng đầu tiên trên cao nguyên.

Địch Lam đứng giữa những hành khách, cậu đút tay vào túi áo khoác, ngẩn người nhìn những dải tuyết phía xa.

Gió trên cao nguyên thổi mạnh đến nỗi tiếng nói chuyện của mọi người bị phá thành từng mảnh, thậm chí điện thoại rung từ bao giờ Địch Lam cũng chẳng biết, mãi cho đến khi đầu dây bên kia gọi điện lần thứ hai, cậu mới bừng tỉnh từ trong mơ.

"Cuối cùng cậu cũng chịu nghe!" Giọng nói của người đàn ông vang lên có chút khô khốc nhưng lại lộ rõ sự kích động.

Sau một hồi lâu, Địch Lam mới lúng túng mà "ừm" một tiếng: "Anh Phi."

Bên Lý Phi Mộc có tiếng gió, phần phật, ngang ngược đến vô lý, khiến cho giọng nói của hắn nhẹ nhàng đi không ít: "Từ tối hôm qua đến giờ cậu cứ không nghe điện thoại của anh, anh còn tưởng cậu không đến......Đến đâu rồi?"

"Tây Ninh."

"Chậm thế?" Lý Phi Mộc nghi ngờ, "Cậu đi cái tàu anh đặt cho à?"

"Tối qua bị hoãn."

"Thế à..."

Đang nói giữa chừng, đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười hihi haha khiến Địch Lam nhíu mày.

Lý Phi Mộc đưa điện thoại ra xa, quát lớn vài câu như "Vào lớp đi", hình như hắn đang bị người khác quấn lấy.

Không rảnh để lo cho Địch Lam, Lý Phi Mộc đành cúp máy trước: "Được rồi, chiều mai cậu đến đúng không? Anh sẽ nhờ người ra đón... Thôi nhé, vào lớp đây."

Không có thời gian để đáp lại, thứ âm thanh bận rộn vang lên, câu "Không cần phải đón' của Địch Lam chết yểu, nghẹn lại trong cổ họng khiến cậu đứng hình một lúc lâu – Lý Phi Mộc không được kiên nhẫn cho lắm, cậu cũng không phải là không biết.

Địch Lam thở dài, chậm rãi nhét điện thoại vào túi.

Gọi điện xong, pin tụt xuống 20%, không biết có phải là cố ý hay không nhưng cậu lại không mang theo sạc pin.

Cách đó không xa có một cô gái trẻ tuổi đang giúp một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm chụp ảnh với đoàn tàu, cuộc trò chuyện của hai cha con được gió đưa tới. Ban đầu Địch Lam không nghe rõ, nhưng sau đó âm lượng đã tăng lên.

"Ba dịch sang bên phải một chút! A, đúng rồi,... dừng lại, 1, 2, 3, được rồi ba ơi!"

"Cho ba xem."

"Hì hì, không tồi ha."

Địch Lam quay lưng lại, bước lên phía trước hai bước như không có gì, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng nói chuyện của họ.

Cậu bắt đầu khó chịu một cách vô cớ, băng ghế trong sân ga đã sớm hết chỗ, cậu dứt khoát ngồi luôn xuống đất, cũng không lo quần áo bị bẩn. Có cái gì đó trong túi trong của áo khoác đè lên ngực cậu, cơn đau âm ỉ kéo dài suốt nửa năm.

Địch Lam thò tay vào lấy ra một cái ví tiền cũ, mở ra. Những bức ảnh đen trắng rơi ra từ bên kia.

Người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt có chút mờ mịt nhìn vào camera, dường như màn trập đã được nhấn xuống trước khi kịp lấy nét.

Nhặt tấm hình 1 inch này lên, Địch Lam thấy khó thở trong giây lát.

Không như hai, ba tuần đầu tiên, vừa nhìn đã thấy cay cay ở sống mũi, bây giờ Địch Lam đã có thể đối mặt với những hồi ức ấy. Cậu học được cách kìm nén cảm xúc, cố gắng che đậy.

Nhưng cậu vẫn mang theo bên người, như thể nó và cái ví tiền cũ kĩ kia sẽ mở chốt cho tuyến lệ của cậu, giúp cậu có thể khóc trong những lúc đau buồn.

Đã gần một năm kể từ ngày ba đột ngột qua đời trong khi chấp hành nhiệm vụ.

Nhưng Địch Lam vẫn không thể nguôi ngoai.

Ba cậu là một người cha đơn thân. Mẹ và ba đã ly hôn từ khi cậu còn bé, hiện bà đang định cư ở nước ngoài và dường như bà ấy đã có gia đình mới của riêng mình. Ba cậu là công tố viên chuyên nghiệp, trông rất có thể diện nhưng một khi đã bận là sẽ không có thời gian chăm sóc cho gia đình, gặp vụ án khó thì mười ngày nửa tháng không về cũng là chuyện bình thường.

Quan hệ của hai cha con không thể nói là thân thiết, dù sao thì cũng là mối quan hệ nương tựa lẫn nhau.

Tháng bảy năm ngoái, kì nghỉ hè của Địch Lam vừa bắt đầu, ba cậu hứa sau khi giải quyết xong vụ án trong tay sẽ xin nghỉ phép đưa cậu đến Tây Tạng chơi với anh họ. Ông rất quan tâm tới việc thực hiện lời hứa, đâu ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ba về khách sạn nghỉ ngơi sau khi xong việc, ngủ một giấc, lại là giấc ngủ ngàn thu.

Nhồi máu cơ tim đột ngột do làm việc quá sức.

Hai ông bà sau khi nghe tin liền ngã bệnh, người dì lại không thể phân thân, Địch Lam đành tiếp nhận trọng trách xử lý hậu sự.

Cậu bị những người đồng nghiệp và bạn bè của ba mình vây quanh, chọn nghĩa trang, chọn ngày chôn cất, ôm hũ tro cốt đặt vào chiếc hộp nhỏ, chết lặng nhìn họ niêm phong lại bằng đá cẩm thạch. Sau khi đám đông xuống núi, Địch Lam một mình đứng trên một chỗ cao trong nghĩa trang trong khoảng thời gian rất dài, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Cuối cùng, nó được coi là một cái chết trong khi làm nhiệm vụ, đơn vị đã bồi thường cho gia đình một khoản lương hưu hậu hĩnh theo tiêu chuẩn. Địch Lam đã thành niên, cậu bình tĩnh đưa một nửa số tiền cho hai ông bà dưỡng lão, giữ lại một nửa cho mình.

Kể từ ngày hôm đó, cậu trở thành một "cô nhi" thực sự.

Hai từ này nghe có vẻ tự do, nhưng đã trở thành một hòn đá rơi xuống người một chàng trai chưa đầy 20 tuổi.

Trở lại trường học sau kì nghỉ hè, Địch Lam chỗ nào cũng không ổn. Cậu không kể lại, cũng không kêu ca, cả kì 1 năm hai cậu nghỉ học nhiều lần, điểm kém, không giao lưu với bạn học, giáo viên hướng dẫn phát hiện có điều gì đó không ổn. Sau một hồi trò chuyện, anh đã liên lạc với dì của Địch Lam, khi ấy anh mới biết được nội tình.

Người thân qua đời đã tạo thành một đòn giáng xuống Địch Lam, khiến cậu không thể tập trung học tập, không theo kịp chương trình học sẽ gây ra ảnh hưởng lớn hơn, áp lực chồng chất, trạng thái hiện tại của Địch Lam càng khó có thể chịu đựng.

Vì thế giáo viên hướng dẫn đề nghị cậu tạm nghỉ học một năm để điều chỉnh trạng thái.

Địch Lam không thấy có gì khác, đều như nhau, ở nhà cũng không giúp cậu cảm thấy ổn hơn chút nào. Cơn đau đến rồi đi, ngắt quãng, có khi khóc nhiều rồi cảm thấy khá hơn, có khi mệt đến mức dọn phòng xong không muốn làm gì, đành nằm vật ra sàn, để mình bất động cho đến khi lấy lại ý thức.

Cậu biết rằng mình vẫn còn hi vọng với cuộc sống, chỉ là cậu suy sụp, không tìm được cách giải tỏa tâm trạng. Mẹ không ở đây, hai ông bà còn thương tâm hơn cả cậu, hoàn cảnh gia đình của dì cũng chả khác gì, an ủi cũng vô ích.

Hơn nửa năm trôi qua, những giây phút hạnh phúc đều trở nên cực kỳ ngắn ngủi. Ngoại trừ ngủ, Địch Lam sẽ ra ngoài, đi dạo khắp nơi hòng tìm kiếm thứ gì đó cho riêng mình, đa số đều thất bại.

Dường như cậu không thể hòa vào nhịp sống thường ngày, ngày càng thu mình lại, ngay cả giao tiếp cũng đã trở thành một vấn đề.

Cuối cùng, dì cậu không chịu được nữa.

"Đến Tây Tạng chơi với anh họ con đi. Ở đó đông trẻ con, phong cảnh cũng đẹp. Tháng tư hoa đào sắp nở, thay đổi hoàn cảnh sống, tiếp xúc với thiên nhiên, không tốt hơn là ngồi ngốc ở nhà à?"

Khi ấy Địch Lam cũng chỉ gật đầu lấy lệ, không quan tâm đến chuyện này lắm.

Vào ngày đầu tiên đến cao nguyên, Địch Lam nhớ tới những lời dì nói với trạng thái bi quan.

"...... Ngày mai có thể đến Lhasa rồi." Địch Lam cầm di ảnh, lẩm bẩm, "Con thực sự không muốn đi nhưng Lý Phi Mộc cứ giục con mãi. Cái gì con cũng không muốn làm."

Người đàn ông trong bức ảnh vẫn luôn duy trì vẻ mặt cứng nhắc.

Đột nhiên Địch Lam cảm thấy rằng cậu đang tự giễu cợt mình.

Cậu cất tấm ảnh đi, đôi mắt ửng đỏ tiếp tục nhìn chằm chằm những dãy núi phía xa.

Dường như tuyết đã tan đi nhiều so với lúc mới xuống tàu, làm lộ ra những ngọn núi trơ trụi.

Trông hơi lạ, nhưng mấy thứ đen nhánh đó nhìn lâu cũng không thấy chán, chỉ thấy rằng núi chính là núi, trở về thực tại, bất kỳ một hình ảnh so sánh hay ý nghĩ nào đều đột nhiên ngưng lại tại khoảnh khắc này.

...... Chuyển qua một môi trường mới sẽ tốt hơn sao?

Hi vọng là vậy.

Sau gần nửa tiếng xuống tàu, khoang cung cấp oxy cao nguyên đã được thay thế. Cuối cùng loa phát thanh vang lên muộn màng, thúc giục những vị khách trên chuyến tàu lên tàu, chuẩn bị khởi hành.

Chỗ ngồi vẫn như cũ, Địch Lam đi hai bước đã tìm được toa số 6.

Hành lý của cậu của cậu chỉ là mấy bộ quần áo để thay, được nhét lung tung vào ba lô, ngoài ra thì chỉ có một quyển sách nghiệp vụ, không mang theo bất kì thiết bị điện tử nào để giết thời gian, y như đi du lịch ngắn ngày.

Không thể nói rõ là vì sao, dường như từ tận trong tiềm thức cậu vẫn kháng cự lại chuyện đi du lịch.

Khi đồng ý với Lý Phi Mộc và dì, chính Địch Lam cũng không cảm thấy cậu sẽ thật sự đi Tây Tạng. Cậu cố ý đến ga tàu muộn một tiếng và lịch sự từ chối bằng lý do lỡ tàu. Ai mà biết được chuyến tàu tối qua đã vô tình bị hoãn.

Địch Lam cắn răng mà lên tàu, bây giờ cậu cực kỳ hối hận.

Có nhiều người hơn trước, việc lên tàu và tìm được chỗ ngồi đã trở nên không mấy dễ dàng. Lối đi hẹp, chỉ đủ cho một người qua, nếu có người để hành lý hoặc trông trẻ ở phía trước, nơi vốn đã đông đúc lập tức có thể so sánh với tuyến tàu điện ngầm Thành Đô số 1 vào giờ cao điểm lúc sáng sớm. Địch Lam mà đưa một chân ra thì phải một lúc sau chân mới có thể chạm đất.

Đi được một đoạn, lại đứng đợi một lúc, Địch Lam ôm chiếc ba lô vắt qua vai ra đằng trước.

Số ghi trên vé nằm ở giữa toa tàu, là vé giường cứng. Chắc lúc Lý Phi Mộc mua vé cho cậu không nghĩ đến, cũng có thể là vé giường nằm tốt hơn đã được bán hết. Suốt lúc di chuyển, Địch Lam đều thấy khó chịu, lúc này nhìn thấy số 15 nho nhỏ kia, cậu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, vội đi lên phía trước vài bước.

Cậu biết giường dưới không có ai nhưng trước khi chiếc ba lô tuột khỏi tay, Địch Lam đã nắm chặt để chống lại quán tính.

...... Suýt chút nữa là va phải người ta rồi.

Giường dưới vốn trống không suốt chặng đường đã nghênh đón vị khách của nó.

Người đàn ông ăn mặc còn gần với mùa xuân hơn cả toa tàu, quần jean, bên trong chiếc áo khoác tối màu lộ ra một góc của áo phông, đang cẩn thận di chuyển chăn gối bên lối đi tới bên cạnh cửa sổ.

Động tác nhanh chóng, hắn vô thức mà duỗi thẳng eo.

Dễ nhìn thấy nhất chính là một cái đầu màu xanh đậm.

Những sợi tóc dài ở đuôi tóc được ánh mặt trời chiếu vào như sóng nước, nhìn qua trông rất rực rỡ, rực rỡ đến mức lạc lõng nhưng cũng rất tự nhiên. Duy chỉ có một điểm không được hoàn mỹ, mái tóc xinh đẹp này rõ ràng đã nhuộm một thời gian, trên đỉnh đầu đã mọc ra một mảng đen, chứng tỏ chủ nhân cũng không tinh tế đến vậy.

Ngón tay thon dài gạt đi tóc mái chắn tầm nhìn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt một mí mỏng rũ xuống, hắn che miệng lười biếng ngáp một cái, ánh mắt chợt nhìn quanh một vòng.

Địch Lam đột nhiên đối mặt với hắn, cả hai đều sửng sốt.

Nhưng hình như người đàn ông chỉ tò mò về sự xuất hiện đột ngột của cậu, giây sau đã hết hứng thú, lập tức ngồi xuống.

Chỗ Địch Lam đang đứng đã bị cậu chọc thủng, cậu muốn gọi cái tên ở trong tim cậu.

Không chắc chắn, càng không dám thừa nhận.

...... Tại sao anh ấy lại ở đây?

Trùng hợp vậy à?

Trong hai lần gặp trước, hoặc là quá xa, hoặc là ánh đèn quá mờ, hoặc là nửa câu cũng chưa nói, đối phương có lẽ đã không còn nhớ, chỉ có Địch Lam liên tục xác nhận với bức ảnh được lưu trong điện thoại, thậm chí độ cong của lông mi cũng được đo rõ ràng.

Thực sự là anh ấy.

Một cái tên trong số ít người có thể mang lại niềm vui cho cậu trong cuộc sống nhàm chán này.

"Thế giới số thực."

Hay còn gọi là......

Du Chân!

Hai chữ này ném vào trong biển ý thức lập tức khơi dậy hàng trăm tầng ý niệm, gợn sóng chậm rãi lan tràn, giống như sóng âm thanh.

Rất lâu sau Địch Lam mới nghe thấy tiếng trái tim đập nhanh hơn hai nhịp, cậu vội vàng bĩnh tĩnh lại rồi mới nhận ra rằng vị trí của hai người rất gần nhau. Cậu bước tới, ném ba lô lên giường tầng trên như chưa có gì xảy ra.

Cánh tay duỗi ra được một nửa thì Du Chân bàng hoàng ngẩng đầu lên.

Khi tầm mắt đụng nhau, Du Chân khẽ cau mày rồi thả lỏng, ánh mắt nghi hoặc, môi mấp máy.

"Cậu... ngủ ở đây?"

Địch Lan "ừm" một tiếng.

Hắn gật đầu tỏ vẻ "Đã biết", tiếp tục quay sang nhìn cái cột điện ở phía đối diện, như thể màn chào hỏi vừa rồi chỉ để xác nhận xem Địch Lam có phải là tu hú chiếm ổ không.

Ngồi cũng không được, đứng cũng chả xong, phía sau còn có đám đông đang ồn ào.

Cậu dùng đầu ngón tay xoa xoa lòng bàn tay, phát hiện hơi lạnh đã tan đi tự khi nào, đang ấm dần lên.