Quốc Gia Từ Chối Bảo Vệ Em

Quốc Gia Từ Chối Bảo Vệ Em - Chương 8: Ngươi yêu hắn




Thời điểm A Yên bị gấu trúc đưa tới biệt thự của hắn , nàng ghé vào trước cửa sổ sát đất nhìn ngắm hồ nước xanh thẳm cách đó không xa, phát ra âm thanh xuýt xoa khen ngợi: “ Oa…. Hổ Mập, ngươi phất lên thật nhanh a.” - A Yên xoay người lại, nhìn chàng trai tuấn tú đang bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha uống nước.



Gấu trắng bị nàng nhìn chăm chú tới nỗi có chút xấu hổ, hắn ho nhẹ hai cái, sờ sờ cái mũi của mình: “ Bây giờ ta đang kinh doanh một ít thứ, cũng gọi là kiếm chút tiền lãi”



“ Vậy hả” – A Yên gật đầu



Gấu trắng đột nhiên đứng lên, dặn dò nàng: “ Ngươi ngồi yên đây đừng đi lung tung, ta đi lấy cho ngươi thứ này”



Thấy bộ dáng gật đầu như giã tỏi của A Yên, khóe miệng của hắn vui vẻ cong cong, xoay người đi lên tầng. Thời điểm hắn xuống, trong tay mang theo một hộp nhỏ tinh xảo. A Yên mắt đầy mong đợi mà nhìn hộp trong tay hắn : “ Cái đó là cái gì vậy Hổ Mập”



Gấu trắng ngồi xuống sô pha, mở hộp ra, chỉ thấy bên trong đựng một viên thuốc đen nhánh. hắn đưa viên thuốc tới trước mặt A Yên: “ Thiên Cực Sơn cửu huyền đan, nó sẽ giúp ngươi khôi phục linh lực nhanh hơn”



“ Thiên Cực Sơn?” – A Yên vừa nghe đến ba chữ này thì đôi mắt trừng to: “ Hổ mập, ngươi khi nào thì nhấc lên quan hệ với Thiên Cực Sơn? Ngươi đã trở nên lợi hại như vậy sao?”



Thiên Cực Sơn là nơi ở của người tu tiên trên thế giới này, trăm ngàn năm trước như thế, trăm ngàn năm sau vẫn vậy. Nơi đó chính là nơi thần bí nhất thế gian, trừ khi người của Thiên Cực Sơn đi ra ngoài, ai cũng không biết lối vào của Thiên Cực Sơn ở đâu. A Yên cũng từng nghe tới thanh danh của Thiên Cực Sơn nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là nghe qua mà thôi



“ Hổ mập, ngươi nói khoác có phải không ? Ngươi nói thật đi , ta sẽ không chê cười ngươi hồ đồ…” – A Yên thật sự không thể tin được hắn thật sự có quan hệ với Thiên Cực Sơn



“ ….” Gấu trắng thật sự muốn cho một phát vào đầu nàng



hắn xụ mặt đem viên thuốc nhét vào tay A Yên: “ nói chug nếu ngươi muốn tranh thủ hồi phục thật nhanh thì ăn nó vào”.



Bởi vì dáng người hiện giờ của A Yên quá nhỏ cho nên viên thuốc trong tay nàng so ra có chút to. Nhìn viên thuốc đen to đùng trong tay mình, A Yên nuốt một ngụm nước bọt, không ăn được, vậy..gặm đi.



thật may cho nàng viên thuốc này không bị đắng, ngược lại còn rất ngọt. Sau khi A Yên gặm hết viên thuốc thì no đến mức không cần ăn cơm chiều. Nàng chép chép miệng nói : “ Hương vị của cái này rất giống chocolate nha”



“ Ừ” Gấu trắng gật gật đầu “ Bọn họ rất theo kịp thời đại, thêm nhiều hương vị mới”



A Yên ngây ngốc: “ Gì cơ”



Gấu trắng không muốn cùng nàng dây dưa vấn đề này nữa liền nắm gáy áo nàng đặt lên sô pha, trong miệng lẩm nhẩm một câu chú ngữ khô khan khó hiểu, một đạo băng màu xanh ngưng tụ lại ở đầu ngón tay của hắn



“ Đừng lộn xộn” hắn dặn dò một câu, lưu quang màu lam trên ngón tay đã hóa thành từng sợi tơ nhỏ, từng chút xâm nhập vào trong thân thể A Yên, đem cả người nàng bao lại”



Cũng không biết qua bao lâu, A Yên dần dần cảm thấy trong đan điền của mình có một dòng khí ấm áp dâng lên, đột nhiên khuếch tán ra, dũng mãnh tràn vào tứ chi bách hải của nàng. Kinh mạch bị tắc bị mãnh mẽ khai thông khiến cho A Yên đau đến cuộn thành một đoàn, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.



“Nhịn một chút.” A Yên nghe thấy thanh âm ôn hòa của gấu trắng truyền đến.Nàng theo bản năng mà cắn răng thật chặt, chau mày, thừa nhận sự đau đớn từng đợt từng đợt, càng ngày càng mãnh liệt



Thân thể giống như bị phá đi , lại một lần nữa sinh trưởng, sự đau đớn kịch liệt tra tấn mỗi tấc da tấc thịt của nàng giống như không bao giờ kết thúc. Thời gian từ từ trôi qua, trên trán của gấu trắng đã ẩn ẩn có mồ hôi toát ra, mà cô gái trước mặt hắn , vốn dĩ thân hình không quá bàn tay, dần dần có sự biến hóa.



Thời điểm A Yên nặng nề ngã trên ghế sô pha, áo cộc màu vàng chanh và quần yếm nhỏ của nàng đã bị xé rách thành nhiều mảnh nhỏ . Lúc quang mang màu lam tan đi , gấu trắng đã xoay người sang chỗ khác. Có lẽ bởi vì tiêu hao quá nhiều linh lực của bản thân, trong lúc hắn xoay người quần áo cũng bị rách tan, biến thành một con gấu trúc lông xù. Gấu trắng thật bình tĩnh vươn móng vuốt đem bộ quần áo thể thao sớm chuẩn bị ném ra sau đầu: “ Ngươi mau mặc vào đi”



A Yên bị quần áo bay vào mặt che lại tầm mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại rồi mới chậm rì rì mặc quần áo vào. Tuy nghe thấy âm thanh mặc quần áo loạt xoạt sau lưng nhưng gấu trắng không có ý định quay đầu lại, thậm chí hắn còn tụt xuống đi đến tủ lạnh lấy một cây măng tươi ăn vào.



A Yên sau khi mặc quần áo tử tế liền nhìn chằm chằm đôi cánh tay không khác với người bình thường của mình, lại nhịn không được trái sờ phải nắn người mình một chút, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi: “ Rốt cuộc cũng bình thường rồi”. Thời điểm nàng nghiêng đầu liền lấy gấu trắng ngồi ở trên mặt đất quay lưng về phía mình, hắn dùng móng vuốt gãi gãi lông xù phía sau lưng của hắn , hỏi thăm nàng



“ Yên yên, ngươi đã khỏe chưa?”



“ Ta đã tốt rồi “ - A Yên lên tiếng, sau đó ngượng ngùng mà nói : “ Thực xin lỗi hổ mập, vì ta mà ngươi lãng phí thật nhiều linh lực”



“ Ngươi khách sáo làm gì” Gấu trắng chậm rì rì đứng lên, hắn không có xoay người, chỉ vừa nói chuyện với nàng vừa nhấc thân thể tròn vo đi lên lầu “ chúng ta là bằng hữu “



“ Ngươi chờ ta chút” – hắn nói



“Ân!” A Yên ngồi ở trên sô pha, gật gật đầu.




Sau khi gấu trắng lên lầu, A Yên lười biếng duỗi eo một cái, nàng đánh giá lại bốn phía lần nữa, cảm thấy phòng khách rộng mênh mông trong mắt nàng lúc nãy bây giờ nhìn rất bình thường



Tiếng động truyền từ cầu thang tới, A Yên theo bản năng mà ngẩng đầu lên, sau đó nàng thấy gấu trắng rõ ràng duy trì nguyên bản là bộ dáng lông xù tròn vo nhưng bên ngoài lại mặc một bộ quần áo vừa vặn với hình thể của hắn lúc này



“ Hổ mập, ngươi rõ ràng đang ở trạng thái nguyên bản, sao lại mặc quần áo a?” A Yên cảm thấy thực kì quặc. Dường như qua nhiều năm không gặp, hổ mập có thêm vài thói quen khó hiểu



Có lẽ là bởi vì bị biến thành nguyên hình, gấu trắng đi lại có chút chậm chạp, nghe A Yên nói vậy, đôi tai xù lông của hắn hơi hơi vẫy vẫy giống như có chút xấu hổ, ấp úng nửa ngày hắn mới mở miệng giải thích: “ Ta đã quen mặc quần áo, cảm giác không có gì trên người giống như đang lõa thể a”



“ Ah, phải không?” Đôi lông mày thanh tú của A Yên hơi nhăn lại



Nàng cũng không phải thật sự hiểu về tính cách của dòng giống lông xù này



Gấu trắng chậm chập đi đến bên cánh tủ lạnh, móng vuốt mở cửa cửa tủ lạnh lấy ra hai lon coca cùng một cây măng tươi sau đó liền tới ngồi cạnh A Yên. Khi thân hình mập mạp của hắn ngồi xuống A Yên liền cảm thấy sô pha lún xuống không ít. Sau đó nàng thấy hắn dùng móng vuốt mở nắp lon nước đưa cho nàng, khi tiếp nhận lon nước nàng tò mò hỏi



“ Đây là cái gì vậy” “Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy.” Gấu trắng vẫn như cũ chậm rãi bình tĩnh giải thích cho nàng



( Lời của editor: Ở đây nguyên văn là phì trạch khoái nhạc thủy, dịch ra thì không hay cho lắm nên mình để nguyên nhé)



A Yên cũng chưa hiểu rõ lắm nhưng nhìn gấu trắng đưa lon nước lên miệng uống một ngụm sau đó lộ ra vẻ mặt thư thái sảng khoái thì nàng không nhịn được cũng học hắn đưa lon nước lên miệng thử uống một ngụm. Bọt gas trong khoang miệng nàng đấu đá lung tung, A Yên trừng lớn đôi mắt đen lúng liếng



thật ngon!!!!!



A Yên chép chép miệng, mắt sáng rực lên lại vội vàng uống thêm một ngụm. Gấu trắng ngồi bên cạnh thấy nàng phát ra vẻ mặt như phát hiện ra tân đại lúc liền hừ một tiếng, quầng thâm mắt gấu trúc trời sinh kia bày ra vẻ nhìn thấu nhân sinh



hắn biết mà, không ai có thể thoát được mị lực của coca.



hắn cắn một miếng măng tươi phát ra âm thanh “ răng rắc”. Xem ra nước lạnh cùng măng tươi chính là tuyệt phối nha. Nhìn thấy A Yên lặng lẽ quan sát mình, hắn giơ móng vuốt cầm miếng măng cắn dở ra mời nàng: “ ăn miếng không?”




A Yên lắc mạnh:” không cần đâu”. Măng thì ngon cái gì, vẫn là thịt ăn ngon hơn.



“ Hổ mập ngươi yên tâm, hôm nay ngươi giúp ta chuyện lớn như vậy, sau này ta nhất định mời ngươi đi ăn một bữa thịt thật ngon” A Yên vỗ vỗ vai hắn hứa hẹn. Gấu trắng đem tay nàng bỏ xuống khỏi vai hắn lại cắn một miếng măng: “ không cần đâu”



“ Vì sao a..?” A Yên chớp chớp mắt



Nàng vẫn nhớ lúc trước khi hai người mới quen biết, hắn còn nghèo đến nỗi chỉ có trúc non để ăn, tình bạn của hai người được thiết lập lên lúc nàng mời hắn ăn món thịt ngon đệ nhất



Gấu trắng lại cắn một miếng măng: “ Bỏ rồi”



Gì?????



“ Ngươi bỏ rồi?!” A Yên hoàn toàn không thể tin những gì mình vừa nghe được, nàng nghẹn nửa ngày mặt mũi đỏ bừng mới nói được một câu “ Trong lúc ta ngủ, có phải ngươi đâm đầu đến choáng váng đúng không?”



Thịt ăn ngon như vậy, hắn nói bỏ là bỏ sao?



Gấu trắng nghe vậy liền buông cây măng trong tay, đôi mắt đen nhánh gần như hòa thành một thể với một vòng đen kịt quanh mắt, nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng như sắp ngủ, tinh thần không ổn: “ Ta hiện tại chỉ ăn chay”



A Yên nghe xong nhìn chằm chằm gấu trắng bên cạnh giống như là đang nhìn một kẻ ngu



“ …..” Gấu trắng có chút mệt mỏi, không muốn giải thích thêm



Mà A Yên sau khi uống xong lon coca rốt cuộc nhớ tới Tạ Minh Triệt. Lúc trong đầu nàng hiện lên cặp mắt phượng trầm lãnh thì nàng mới ý thức được mình đã ra ngoài khá lâu rồi”



“ Hổ mập, ta phải về” – Nàng có chút sốt ruột đứng lên




Gấu trắng từ từ quay sang nhìn nàng một cái xong lại tiếp tục gặm măng.



A Yên sửng sốt



Lúc này nàng mới ý thức thân hình của mình đã khôi phục kích cỡ như người bình thường, không cần dựa dẫm nam nhân lạnh như băng kia nữa.Chỉ cần, chỉ cần thời điểm ngọc bội triệu hồi, nàng lặng lẽ trở về một lần, sau đó lại rời đi là được. Nàng thậm chí có thể không xuất hiện trước mặt hắn nữa. A Yên cắn môi, do dự một lúc, sau đó lại ngồi xuống. rõ ràng trước đây nàng hi vọng nhất là tự do nhưng giờ phút này hình như nàng cũng không thật sự vui vẻ như mình tưởng



“ Chờ ta khôi phục được thành nhân hình sẽ đưa ngươi về” – Gấu trắng bỗng nhiên nói



A Yên nắm gấu áo của mình, thì thào nói: “ Ta … Ta kì thật có thể không quay về”. Thời điểm nàng nói những lời này thật sự vẫn rất do dự. Nhưng mà gấu trắng lại nói : “ không được, ngươi bắt buộc phải về”



“Vì cái gì?” A Yên nhìn về phía hắn, cặp mắt rạch ròi kia tràn ngập nghi hoặc. Gấu trắng trầm mặc một chút, hắn buông mắt nhìn cây măng chỉ còn một nửa trong tay mình, qua một hồi lâu mới nói



“ Yên yên, ngươi còn nhớ những gì ta đã nói với ngươi sao? Trước khi biến thành khí linh ngươi chính là một con người”



“ Ta không hiểu “- A Yên gãi gãi ót của mình. Những lời này của hắn không phải lần đầu tiên nàng nghe được nhưng trước nay nàng không quá hiểu rõ ý tứ của hắn. Còn việc nàng là chủng tộc gì trước khi biến thành khí linh thì toàn bộ nàng đều không nhớ



“ Yên Yên,trước khi ta nếm qua thất tình lục dục thì ngươi đã nếm trước ta rồi” – hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi



“ Trước khi ngươi mất đi kí ức vẫn luôn đi tìm một người”



“ Người kia chính là con trưởng Tạ Gia bây giờ - Tạ Minh Triệt”



Ngày đó khi gấu trắng thấy mặt nam nhân kia thì liền hiểu,duyên phận của A Yên qua mấy trăm năm rốt cuộc thần xui quỷ khiến tới rồi.



————————————————



Dưới chân Tây sơn, một công tử trẻ tuổi ốm yếu đang chôn một viên huyết ngọc tại gốc cây đào bên dòng suối nhỏ. hắn lấy tay che lên miệng, hắn ho khan khiến cho một thân bệnh cốt run rẩy, máu tươi đỏ thắm xen qua kẽ tay hắn mà rơi trên ngọc bội. Khi bụi đất vùi lấp lên, ngọc bội phát ra tiếng rên rỉ rõ ràng dãy dụa nhưng lại không thể thoát ra khỏi trói buộc của lòng đất. Công tử trẻ tuổi bước đi tập tễnh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào người hắn như sương sớm điểm trên người hắn, điểm điểm ngân huy.



Gấu trắng ru rú ở đống cỏ khô mấy ngày bỗng nhiên nghe thấy âm thanh khàn khàn của vị công tử kia:: “ A Yên, dừng lại đi… đừng đi theo ta nữa”



Đó là lần đầu tiên gấu trắng cùng A Yên gặp gỡ, lại là lần A Yên cùng vị công tử trẻ tuổi kia vĩnh biệt.



Thời điểm gấu trắng đào A Yên từ lòng đất ra, A Yên giống như tân sinh, quên đi đêm trăng tĩnh lặng kia, cũng quên mất thiếu niên ốm yếu một thân bệnh tật kia. hắn cho rằng như vậy cũng tốt. Nhưng cố tình vị lão tu sĩ Hà âm Sơ lại đem vận mệnh của A Yên và Tạ Gia cột chung một chỗ. Râu bạc lão nhân nói , A Yên cùng vị công tử trẻ tuổi đó nhất định phải gặp lại. Nếu không có thiếu niên đó sẽ không có A Yên.



Đây là số mệnh



——————————————



Trước đó gấu trắng cũng không rõ nhưng sau khi hắn thấm thía nỗi đau khắc cốt ghi tâm thì rốt cuộc đã hiểu rõ uẩn khúc trong đó. hắn đưa mắt hư hư thực thực nhìn lên lầu. Phòng kế bên phòng ngủ của hắn đặt một chiếc trường sinh đăng. Theo tuổi tác thay đổi, đèn kia thế nhưng đã đốt trăm năm. hắn vẫn luôn đi tìm một cô nương. Tại thế gian này, hắn cùng Yên Yên đều có thứ mà bản thân cầu không được, cũng không thể so bì ai khắc sâu hơn ai



“ Cái gì nha” A Yên thật sự vẫn không hiểu rõ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn thành một đoàn, có phần ghét bỏ gấu trắng đột nhiên ra vẻ cao thâm.



“ Yên yên, ngươi đã từng, yêu hắn” – Gấu trắng nói thẳng ra “Cái, cái gì?!”



Đôi mắt tròn xoe của A Yên lại một lần nữa mở to, trong đầu nàng hiện ra một khuôn mặt lạnh lùng như băng, trái tim đập loạn, chớp mắt liền có cảm giác mơ màng, hình ảnh hư hư thực thực dường như chuẩn bị hiện ra trước mắt nhưng lại bị sương khói mông lung ngăn cách hoàn toàn. Bên tai có tiếng chuông nhỏ kêu vang, như là chuông đồng trước hành lang mái giác, lại giống như tiếng chuông bạc trên sợi tơ hồng đính trên cổ chân ai đó. Ống tay bạch y giống như chứa đựng gió tuyết che đậy tầm mắt, A Yên nhìn không rõ gương mặt của người nọ, lại nghe không rõ lời nỉ non của hắn



Chẳng qua chỉ là giây lát giữa ảo ảnh mơ hồ. Nàng ngây ngốc ngồi trên sô pha, trong óc trống trơn, dường như nàng không nhớ gì hết



“ Yên Yên, ngươi đã từng, yêu hắn” Bên tại lại vang lên âm thanh của gấu trắng



A Yên có chút luống cuống, vành mắt bỗng nhiên phiếm hồng



yêu….Là sao?