Quốc Gia Từ Chối Bảo Vệ Em

Quốc Gia Từ Chối Bảo Vệ Em - Chương 13: Con cả Tạ Gia




Bởi vì công ty có chút việc cần xử lý cho nên Bạch Thư Yến đưa văn kiện cùng chứng minh thư cho A Yên sau đó nói chuyện thêm một lúc rồi đưa nàng về nhà của Tạ Minh Triệt.



Lúc A Yên cầm theo bánh kem mà Bạch Thư Yến mua cho quay lại chung cư mới là đầu giờ chiều.



Sau khi cất bánh kem vào tủ lạnh thì A Yên cảm thấy hơi buồn ngủ nên đi vào trong phòng ngủ. Lúc sắp ngủ cô còn nghĩ tới việc chờ Tạ Minh Triệt đi làm về cô sẽ mang bánh kem nhỏ mời anh ăn.



Trong lúc A Yên đang say giấc nồng ở nhà thì Tạ Minh Triệt đang ở cấm cung hỗ trợ phòng phục hồi đồ sứ chữa trị một món đồ sứ, tuy hắn phụ trách chữa trị ngọc khí là chủ yếu nhưng vẫn có một chút am hiểu về đồ sứ



Điểm này phải nhắc đến công lao của lão sư của hắn – Điền Vinh Sinh



Từ nhỏ Điền Vĩnh Sinh đã theo học một lão tiên sinh đức cao vọng trọng chuyên về chữa trị và phục hồi kí ức, tất cả công phu trên tay ông đều là do vị lão tiên sinh kia truyền cho, mà vị lão tiên sinh kia trong nhà nhiều đời đều kế thừa tay nghề tinh xảo phức tạp này.Đặt ở thời đại phong kiến, nhà bọn họ chính là quan phủ thợ thủ công, đời đời kiếp kiếp vì vua mà làm.



Sau khi thời thế thay đổi, hoàng triều không còn nữa,nhà bọn họ không tái thế trở thành thợ thủ công hoàng gia nhưng vẫn giữ tài nghệ tinh xảo như vậy.



Đáng ra là không truyền cho người ngoài nhưng vì lão nhân kia không có hậu nhân nên thu Điền Vinh Sinh làm đồ đệ, đem tất cả sở học cả đời của mình ra truyền cho ông.



Mà lúc Tạ Minh Triệt 18-19 tuổi đã trở thành đồ đệ của Điền Vinh Sinh. Vì vậy, những tài nghệ tinh xảo đó lại truyền xuống cho Tạ Minh Triệt. Bảy tám năm trôi qua, Tạ Minh Triệt thể hiện ra thiên phú phi phàm, sự trầm ổn không giống với bạn đồng trang lứa, Điền Vinh Sinh thường xuyên đắc ý vì đồ đệ này.Đồ đệ của Điền Vinh Sinh cũng không phải là chỉ có một mình Tạ Minh Triệt nhưng trong số những người đó thì Tạ Minh Triệt có thiên phú nhất, cũng trầm ổn và quyết tâm nhất, nhất là hắn có thể bắt được hai chữ “Tượng tâm”.



“ Tạ ca, cái chén này chúng ta lấy từ bên phòng phục hồi đồ sứ sao?” Đồng Gia Lâm cầm chiếc chén trên bàn làm việc lên, nhìn về phía Tạ Minh Triệt.



Tạ Minh Triệt vừa đeo bao tay vừa gật đầu: “ Ừ”



Trước đó không lâu, tại một công trường bên ngoài Lệ Thành,có máy xúc đất đào ra một tòa cổ mộ, bên trong có một đống lớn đồ sứ cổ, bên kia tạm thời không giải quyết được nên đưa tới cấm cung. Đồ sứ thì quá nhiều mà phòng phục hồi đồ sứ cũng quá nhiều công việc cho nên bên phòng phục hồi ngọc khí cũng giúp bọn họ một tay.



Tạ Minh Triệt kéo ngắn kéo ra nhìn qua điện thoại một chút, trên điện thoại hiển thị đã một giờ chiều.



Lúc cơm trưa được đưa đến, Tạ Minh Triệt và Điền Vinh Sinh ngồi ăn cùng nhau.



Lão nhân trước giờ luôn luôn vui tươi hớn hở mà hôm nay nhìn buồn bực, ngay cả khi thấy món ăn yêu thích nhất là cà tím xào tỏi vẫn không yên long.



Tạ Minh Triệt thu mắt, giống như là tự hỏi một chút, hắn bỗng nhine buông đôi đũa trong tay ra, đứng dậy rót một chén trà rồi đưa đến trước mặt Điền Vinh Sinh, sau đó lại ngồi xuống không nói gì.



Điền Vinh Sinh nhìn chén trà tử sa bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, nước trà hơi thanh, lá trà nhẹ nhàng ba động chìm nổi, sương mù nhàn nhạt tràn ra tỏa ra mùi hương trà thơm nhẹ.



Ông bỗng nhiên cười một tiếng, chòm râu hoa râm run rẩy.



Điền Vinh Sinh cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm sau đó nhìn về phía Tạ Minh Triệt đang ngồi đối diện mình, thở dài một hơi: “ Ai cũng nói ngươi tính tình lạnh nhạt nhưng là sư phụ ngươi nên ta rất rõ ngươi đang che giấu nội tâm ấm áp”



Điền Vinh Sinh không dưng lại có tên học trò Tạ Minh Triệt này trước kia thật ra ông không muốn thu hắn. Độ tuổi thiếu niên tâm tính thường không chắc chắn, nếu bồi dưỡng từ nhỏ thì còn tốt nhưng mà lúc đó Tạ Minh Triệt đã mười tám tuổi, ông sợ đứa nhỏ này chỉ là vui thích nhất thời,dù sao công việc chữa trị văn vật này thật sự rất buồn tẻ. Hơn nữa khi đó tính tình hắn quạnh quẽ nên không khiến cho ông thích. Nhưng Tạ Minh Triệt mỗi ngày đều đến nhà ông hỏi thăm trong hai tháng liên tục, lại không nhắc đến việc bái sư, chỉ đến lễ phép hỏi thăm, không có chỗ nào chê được. Sau cùng vợ lão thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Tạ Minh Triệt thì không đành lòng nên khuyên ông nhận cái đồ đệ này.



Điền Vinh Sinh cũng không nghĩ tới, ông đời này thu bốn đồ đệ



Ba người trước ông đều kỳ vọng rất là cao nhưng chỉ có một người không cô phụ sự chờ mong của mình, trở thành nhà khảo cổ chữa trị văn vật nổi tiếng, hiện tại cũng đang dẫn dắt một đồ đệ của riêng hắn.



Còn hai người kia, một người bỏ dở nửa chừng,một người khác….



một người khác đi nước ngoài đã mấy năm không liên hệ.



hiện giờ bên người ông chỉ còn đồ đệ thứ 4- Tạ Minh Triệt



Mấy năm nay tiếp xúc với nhau cũng giúp Điền Vinh Sinh hiểu rõ tính tình đồ đệ của mình, mặt ngoài biểu hiện lạnh như băng nhưng tâm địa không quá cứng rắn.




Điền Vinh Sinh nhớ tới Tạ Gia thì không nhịn được mà lắc đầu.



“ Minh Triệt à, hai ngày nay cấm cung lại có mấy người trẻ tuổi rời đi” – Điền Vinh Sinh lại thở dài một hơi



“ Tạ Minh Triệt đã biết về chuyện này thế nên hắn không nói gì nhiều, chỉ gật gật đầu: “ Vâng”



“ Nếu mà cứ như thế này thì người của chúng ta càng ngày càng ít nhưng những văn vật kia lại không chờ được, bây giờ phải làm gì bây giờ?” – Trong lòng Điền Vinh Sinh chất chứa suy nghĩ, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên.



Nhìn những người trẻ tuổi từng người từng người rời khỏi cấm cung làm cho những lão nghệ nhân bọn họ nôn nóng.



Mỗi một kiện văn vật đều trải qua lịch sử lâu đời mà thường thường mỗi một kiện sau khi trải qua thử thách của thời gian đều lưu lại những vết tích nông sâu, mà những người như bọn họ sẽ tự tay chữa trị vết tích lịch sử cho người ta xem.



Nhưng thời đại này không có nhiều người trẻ tuổi biết đến điều đó mặc dù có biết đến cũng không có bao nhiêu người tình nguyện tới đây làm một công việc tiền lương không cao không thấp.



Thanh niên bây giờ luôn lấy xông xáo làm đầu, bọn họ khát vọng thế giới rộng lớn chứ không phải là tòa cung thành cũ như cấm cung



Nhưng cấm cung lại cần bọn họ.



Lúc Tạ Minh Triệt về tới nhà, trong phòng khách im ắng, không có tiếng động nào. anh vừa đem áo khoác đặt trên sô pha thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Tạ Minh Triệt đi ra mở cửa, vừa mở ra thì nhìn thấy một gương mặt nghiêm túc, u ám.



Đứng ngoài cửa chính là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên, thân hình cao gầy, hai bên tóc mai đã thấy tóc bạc, gương mặt này mặc dù đã in hằn không ít dấu vết của năm tháng nhưng vẫn có thể thấy được lúc còn trẻ tướng mạo hẳn là cực kì đẹp.



Chỉ là giờ phút này gương mặt hắn nhìn nặng nề, khí thế thập phần sắc bén




“ Tạ Minh Triệt “ Người đàn ông vừa mở miệng là thái độ không tốt.



một giây kia Tạ Minh Triệt vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì trong cặp mắt phượng gợn sóng hơi nổi, khi nhìn về phía ông ta ánh mắt càng thêm tối tăm băng lãnh.



hắn thu mắt lại, duỗi tay ra tính đóng cửa lại.



Người đàn ông trung niên kia bị hành động của hắn làm cho tức giận, ông ngăn động tác của Tạ Minh Triệt lại: “ Sao hả? Mày là cái đồ bất hiếu, mày còn muốn đem ba của mày nhốt ở ngoài cửa sao?”



“ Nếu ta là đứa con bất hiếu” Tạ Minh Triệt nhếch nhếch khóe môi, âm thanh giống như bị tẩm sương lạnh “ Ngài tới đây làm cái gì?”



Người đàn ông trung niên này là ba của Tạ Minh Triệt,đai gia trưởng đương nhiệm của Tạ Gia – Tạ Đình Diệu.



Tạ Đình Diệu đi vào phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nhìn về phía Tạ Minh Triệt vẫn đang đứng ở cửa, một trận lửa giận lại vô cớ nổi lên: “ Còn đứng ở đó làm cái gì?”



Tạ Minh Triệt sắc mặt không thay đổi đi tới ngồi xuống một cái ghế sô pha khác.



“ một hai năm nữa ta sẽ về hưu” – Tạ Đình Diệu cố gắng nhịn xuống lửa giận, cứng rắn nói.



“ Vậy thì sao?”Tạ Minh Triệt rũ mắt, không tỏ thái độ gì.



Tạ Đình Diệu vừa cố gắng áp được lửa giận xuống thì khi nhìn đến bộ dáng này của con trai mình thì ngay lập tức không thể nhịn thêm được nữa liền bùng nổ



“ Tạ Minh Triệt, anh có còn nhớ anh là con cả của Tạ Gia hay không? Tôi lui xuống thì đương nhiên là anh sẽ tiếp nhận và quản lý bảo tàng của Tạ Gia, tôi đã sớm yêu cầu anh nghỉ công việc ở cấm cung, anh lại xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai!?



“ Ngài chỉ có một đứa con trai là ta thôi sao?” Tạ Minh Triệt gương mắt, trong đáy mắt thêm vài tia châm chọc “ Ta vẫn cho rằng ngài quên luôn đứa con trai này đi rồi chứ”




“ Tạ Minh Triệt!” – Tạ Đình Diệu đứng lên, mặt đỏ tía tai “ anh là con trưởng Tạ Gia”



“ Ồ, ta đã quên mất đấy” Tạ Minh Triệt gật đầu “ Bởi vì có đứa con cả là ta cho nên ngài không thể giao sản nghiệp Tạ Gia cho đứa con bé bỏng kia của ngài”



Những lời nói sắc bén của hắn chọc trúng chỗ đau của Tạ Đình Diệu



“ Cha”



Tạ Minh Triệt đứng lên, trong đôi mắt như có một lớp băng lạnh lẽo, ở nơi đáy mắt nhìn không ra cảm xúc gì, môi mỏng bỗng nhiên hơi cong khiến cho khuôn mặt kia sinh động thêm vài phần, mà nốt ruồi son ở dưới đuôi mắt của hắn càng khiến cho người ta không thể bỏ qua “ Ngài có phải mỗi đêm đều nằm nghĩ nếu như đứa con cả này vĩnh viễn đều bị giam ở tòa núi lớn kia thì tốt biết bao nhiêu phải không?”



“ Ngài có phải thường xuyên nghĩ, nếu ta chết ở tòa núi lớn có cũng không liên quan gì tới ngài?”



“ Ta cũng không nên trở lại Tạ Gia, phải không?”



Giọng điệu của hắn thật bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, giống như đang nói về một người xa lạ chứ không phải bản thân mình



Nhưng mà khi Tạ Đình Diệu nhìn thấy biểu tình của hắn, nghe thấy hắn thong thả chất vấn vài câu thì sắc mặt đại biến, trong đầu không tự giác mà nhớ người vợ cả đã mất nhiều năm.



Đứa con trai này của hắn , lớn lên thật giống mẫu thân.



“ Mong ngài nhớ kĩ, chỉ là đồ vật của Tạ Minh Triệt ta, đứa con hoang kia của ngài vĩnh viễn đừng mơ chạm được vào”



Tạ Minh Triệt chợt cười lạnh, đáy mắt u ám nhuộm lên một tầng âm u.



A Yên nghe được âm thanh nói chuyện nên bị tỉnh.



cô vẫn luôn nhớ phải chia bánh kem nhỏ cho Tạ Minh Triệt nên sau khi tỉnh lại thì liền xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo rồi đi xuống giường.



Chỉ là cô vừa đi ra đến cửa phòng ngủ thì liền thấy không biết từ bao giờ phòng khách có thêm một người đàn ông trung niên.



Mà người đàn ông này, ngay tại thời điểm A Yên nhìn qua bỗng nhiên giơ tay, hung hăng mà tát Tạ Minh Triệt trước mặt hắn một cái.



Khuôn mặt lạnh lùng cùng trắng mịn lập tức đỏ rần lên, nhưng mà Tạ Minh Triệt lại không nhíu mày lấy một cái.



A Yên trừng to hai mắt



A a a! Lão già thúi này từ nơi nào tới!!!!



A Yên bỗng tức giận phừng phừng như con cá nóc.



cô không cần nghĩ ngợi, trên tay hiện pháp quyết, linh lực trên đầu ngón tay của cô hóa thành một tia nhàn nhạt bay đi, tới đánh lên đầu gối của người đàn ông kia, hắn không phòng bị liền bị đánh ngã đập mặt xuống đất



A Yên cắn răng.



Xú lão đầu dám đánh A Triệt.



Đáng đánh!