Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!

Chương 48




Vào kỳ nghỉ mới đây, Bạch Nguyệt Minh còn thấy Lý Thư ở nhà, Lý Thư với Lâm Thiếu Ngải còn ở cùng nhau qua toàn bộ kỳ nghỉ đó nên Bạch Nguyệt Minh tưởng rằng quan hệ của hai người đã có tiến triển.

“Hai người ở ngoài chờ anh đi, anh vào nói chuyện với nó, nếu có chuyện gì thì anh sẽ gọi.” Lý Hàn Trạch sợ Lý Thư thấy hai người liền ngại ngùng không dám nói chuyện với hắn, vẫn là người cha như hắn đi vào một mình thì hơn.

Lý Hàn Trạch gõ cửa xong đợi không lâu lắm thì Lý Thư đã ra mở cửa. Lý Thư nhìn thấy hắn cũng rất bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó nó cũng hiểu, nó không có khả năng giấu giếm Lý Hàn Trạch quá lâu.

“Mấy ngày nay con ở đây à?” Lý Hàn Trạch vào phòng, không gian ảm đạm một màu buồn tẻ, giống như đã lâu lắm rồi không mở cửa sổ, trên mặt đất có quần áo bẩn bị vứt lung tung cùng với mấy hộp cơm.

Lý Thư đã thích sạch sẽ từ bé, phòng của nó cũng vô cùng sạch sẽ. Đây là lần đầu tiên Lý Hàn Trạch thấy Lý Thư sa sút như vậy, người đều gầy hết cả rồi, tốt xấu gì cũng là đứa nhỏ mà hắn nuôi mười mấy năm, thấy nó biến thành bộ dạng như thế hắn sao có thể cầm lòng được.

Lý Hàn Trạch bảo Lý Thư ngồi xuống, “Có phải con không hài lòng về hôn sự của mình không? Tuy lúc trước ba có nói rằng kết hôn xong thì không còn cơ hội để đi nữa, nhưng nếu như con thật sự không muốn, ba cũng không ép con với Lâm Thiếu Ngải ở bên nhau.”

Lý Thư nhíu mày lắc đầu, trên mặt cứ vương mãi một sự buồn bã, “Muộn rồi, tất cả đều đã muộn rồi.”

“Thế nên con phải lén lút bỏ đi như vậy sao? Muốn đoạn tuyệt quan hệ với ba, với cả nhà hay sao?” Lý Hàn Trạch nhìn Lý Thư né tránh ánh mắt, biết nó nếu không đau khổ đến tột cùng thì cũng không lựa chọn im lặng bỏ đi như vậy, “Sao sắc mặt con kém vậy, rốt cuộc con bị bệnh gì?”

“Ba đừng hỏi nữa.” Lý Thư kháng cự, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, “Ba đi đi, con mua vé máy bay rồi, chiều nay sẽ đi ngay. Sau này con cũng không quay về nữa, coi như ba đã phí công nuôi đứa con trai này đi.”

“Ba là ba của con, có gì khó khăn không thể nói với ba sao?” Lý Hàn Trạch càng truy hỏi Lý Thư càng trốn tránh.

Đang lúc Lý Hàn Trạch khó xử, cửa phòng bị người đẩy ra, Lâm Thiếu Ngải từ bên ngoài vọt vào, nét mặt không còn bơ phờ vì một đêm mất ngủ nữa, ngược lại vô cùng kích động, “Tại sao anh lại bỏ đi? Vì em đúng không?”

Lý Thư thấy y xong biểu cảm càng thêm chống cự, theo bản năng lùi về sau né tránh, “Cậu biến ra ngoài đi.”

“Quả nhiên là vì em, cho dù bất mãn với em thì cũng không cần bỏ trốn như vậy.” Lâm Thiếu Ngải tiến về phía trước vài bước, nói với Lý Hàn Trạch: “Nếu là vì con thì để con nói chuyện với anh ấy đi.”

“Tôi không có bỏ trốn.” Lý Thư nghe từ này cũng vô cùng kích động, nhưng cậu không thể nói ra chân tướng trước mặt Lý Hàn Trạch được.

“Vậy thì vì sao?” Lâm Thiếu Ngải từng bước ép sát đến, nếu không phải đây là tầng mười thì Lý Thư đã nhảy ra ngoài cửa sổ rồi.

“Có phải anh bị bệnh không? Không muốn nói với mọi người vì sợ mọi người buồn phải không?” Lâm Thiếu Ngải thấy Lý Thư không liếc mắt nhìn mình một cái nào, trong lòng như có dao cứa, “Cho dù anh có ghét em đến cỡ nào thì cũng đừng lấy tính mạng mình ra làm trò đùa chứ. Anh theo bọn em đi bệnh viện đi, cho dù kết quả như thế nào thì em cũng sẽ rời đi.”

“Không được!” Lý Thư nghe hai chữ bệnh viện sắc mặt liền trắng bệt, nếu bọn họ tiếp tục bức ép, có lẽ Lý Thư cũng sẽ dám nhảy lầu, người chết đi rồi thì không sợ phải mất mặt nữa.

“Hai người đừng nhiều lời với cậu ấy nữa, mau giữ cậu ấy lại đi.” Bạch Nguyệt Minh vội vã mang theo bác sĩ từ bên ngoài xông vào, chỉ huy Lâm Thiếu Ngải với Lý Hàn Trạch ấn người ở trên giường. Lý Thư thấy Bạch Nguyệt Minh liền kinh ngạc đến ngây người, không có thời gian để phản ứng thì đã bị Lý Hàn Trạch với Lâm Thiếu Ngải hợp lực chế trụ lại.

Lý Thư muốn giãy giụa thì đã chậm rồi, một người căn bản không thắng nổi sức lực của hai người đàn ông mạnh khỏe, miệng cũng bị bịt kín, chỉ có thể mặc cho bác sĩ chẩn bệnh.

“Em gọi bác sĩ lúc nào thế?” Vừa rồi Lý Hàn Trạch thấy Bạch Nguyệt minh mang theo bác sĩ xông vào cũng hết hồn, theo bản năng Bạch Nguyệt Minh nói gì làm nấy, nếu là bình thường thì hắn sẽ nghĩ xem có nên đối xử như vậy với con trai của mình hay không.

“Lúc chúng ta xuất phát thì em đã gọi cho bác sĩ rồi, lúc trước ổng đến tiêm thuốc ức chế cho em thì em có lưu lại số điện thoại.” Bạch Nguyệt Minh bày ra một cái biểu cảm lanh lợi với Lý Hàn Trạch, “Không phải nói Lý Thư bị bệnh sao, em nghĩ nếu cậu ấy đã bỏ đi như vậy thì ắt hẳn cũng không muốn đến bệnh viện đâu, chắc là có bệnh kín gì đó. Cho dù các anh có khuyên cậu ấy đi nữa thì cậu ấy cũng không đi bệnh viện đâu, chi bằng giữ lại trực tiếp khám cho xong.”

Nếu là bệnh khó nói, làm ồn ào như vậy, đặc biệt Lý Thư còn thích Bạch Nguyệt Minh, nếu để Bạch Nguyệt Minh biết được thì Lý Hàn Trạch sợ rằng thể diện của Lý Thư sẽ hoàn toàn không sót lại chút nào nữa, e là đến tự tử nó cũng dám. Hắn muốn dẫn Bạch Nguyệt Minh đi trước, nếu Bạch Nguyệt Minh muốn biết thì hắn sẽ nói với cậu sau, nhất quyết không thể để mất mặt Lý Thư được.

“Anh thấy nó chưa ăn sáng, em đi đặt ít cơm đi, người bệnh không nên để bị đói bụng.”

“Em đặt hồi nảy rồi, ba người chúng ta cũng chưa ai ăn gì cả, em đặt luôn rồi.” Bạch Nguyệt Minh vỗ vỗ bả vai Lý Hàn Trạch, bộ dáng của một người vợ hiền lương thục đức, “Anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho mọi người.”

Lý Hàn Trạch thấy không còn cách nào để dụ cậu đi nữa nên thì thầm bên tai cậu vài câu, Bạch Nguyệt Minh liền hiểu được ý của hắn, quay người đi ra ngoài.

Lúc đi ra cậu cũng muốn lôi Lý Hàn Trạch theo, nếu thật sự là bệnh gì khó nói thì Lý Thư chắc chắn cũng không muốn nói với ba của cậu ấy!

Nhưng cậu sợ một mình Lâm Thiếu Ngải không giữ được Lý Thư nên đành phải đi ra một mình.

Cậu sốt ruột chờ ở ngoài phòng, không có chuyện gì làm nên đi dạo loanh quanh, để thần kinh căng chặt có thể thả lỏng một chút.

Kết quả lúc đang đi qua đi lại ở cổng lớn của khách sạn thì gặp được học tỷ với Trương Mẫn Mẫn. Cậu ngạc nhiên chạy qua chào hỏi với hai người, “Trương Mẫn Mẫn hết bệnh rồi hả?”

Khí sắc của Trương Mẫn Mẫn vẫn chưa được tốt lắm, “Ừ, hết bệnh rồi ở nhà mãi cũng chán, muốn ra ngoài đi dạo một chút. Đúng lúc học tỷ cũng rảnh rỗi nên tụi mình cùng đi chơi mấy ngày, cuối tuần về đi học.”

Bạch Nguyệt Minh gật đầu, “Học tỷ cuối tuần này có thể đến xã đoàn không? Mấy ngày nay chị không đến, mọi người không biết tổ chức hoạt động gì cả.”

Bạch Nguyệt Minh rất mong chờ, lúc trước nghe nói xã đoàn của bọn họ còn tổ chức đi cứu trợ những omega bị ngược đãi, cậu cũng muốn cống hiến một chút sức lực của mình.

Học tỷ thấy cậu nhiệt tình như vậy cũng vô cùng vui vẻ, “Lúc trước bọn chị thường hay tổ chức diễn thuyết cho omega, để bọn họ có thể học tính tự lập tự cường một chút, có thể hiên ngang giống như alpha mà không cần dựa dẫm vào alpha nữa. Chỉ là qua mấy đợt diễn thuyết rồi tình hình cũng không khả quan lắm, bởi vì mọi người từ xong xương tủy đã tự cảm thấy mình không bằng alpha, họ không muốn thay đổi. Bây giờ có một omega ưu tú như em đây làm gương cho họ, sự tin cậy có thể tăng thêm một chút rồi.”

Bạch Nguyệt Minh nghe xong trong lòng liền kích động, thầm nhủ nhất định phải gọi thêm Lâm Thiếu Ngải đi theo diễn thuyết mới được. Sau khi Lâm Thiếu Ngải dọn vào nhà của bọn họ, có một lần trong lúc cậu đi tìm Lâm Thiếu Ngải thì vô tình thấy được ảnh lúc nhỏ của y. Không khác gì những omega khác cả, nhỏ nhỏ gầy gầy, sau khi học cấp hai mới dần dần cao lên.

Bạch Nguyệt Minh tò mò hỏi Lâm Thiếu Ngải vì sao lại thay đổi lớn như vậy, y nói y cũng không cố gắng làm một điều gì nhất định cả. Chỉ là những omega khác không thích vận động cho lắm, còn y thì ngược lại, thường xuyên chơi bóng đá với bóng rổ cùng với bọn alpha, nên mới cao lên như vậy.

Lâm Thiếu Ngải còn nói với cậu, những omega kia không thích vận động là vì từ nhỏ đã được dạy rằng bọn họ không thể hoạt động như alpha, hơn nữa omega phải yếu ớt mềm mỏng mới đẹp, trưởng thành vừa cao vừa có cơ bắp thì sẽ không có alpha nào chú ý tới bọn họ nữa.

Bạch Nguyệt Minh nghe Lâm Thiếu Ngải nói xong, sâu thẳm trong lòng cảm giác như đây là âm mưu của alpha, ý đồ muốn áp chế tầng lớp omega, tẩy não omega rồi thì mới dễ dàng khống chế.

Đang lúc không có việc gì làm, Bạch Nguyệt Minh liền nói về Lâm Thiếu Ngải và kể câu chuyện đó cùng với ý nghĩ của mình cho học tỷ nghe, hơn nữa cậu bày tỏ sự lo lắng khi omega đã bị cố định tư tưởng này, rất khó để thuyết phục bọn họ. Nhưng học tỷ lại vô cùng tự tin, một hai đòi dốc hết sức lực của mình để biến chuyện không thể thành có thể.

Hai người càng nói càng kích động, cho đến khi Trương Mẫn Mẫn chịu đựng hết nổi, nói muốn về nghỉ ngơi thì bọn họ mới kết thúc đề tài.

Học tỷ vô cùng vừa lòng với Bạch Nguyệt Minh, bảo cậu mang ý tưởng của mình viết thành một bài báo cáo để cuối tuần đến xã đoàn giảng giải một chút.

Bạch Nguyệt Minh tưởng tượng đến một người nhỏ bé mới vào xã đoàn như mình mà có thể đứng trước các vị học trưởng học tỷ báo cáo liền vô cùng tự hào, “Em sẽ viết thật tốt, nhất định không phụ sự kỳ vọng của chị đâu.”

Bạch Nguyệt Minh phấn khích đến nỗi ngón tay cũng run rẩy, lúc cậu quay lại Lý Hàn Trạch và Lâm Thiếu Ngải đã ra khỏi phòng, sắc mặt còn khó coi hơn ban nãy. Bạch Nguyệt Minh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lo lắng hỏi hai người, “Rốt cuộc Lý Thư bị làm sao thế? Hai người đừng làm em sợ.”

“Nó…” Lý Hàn Trạch thở dài, “Nó tạm thời không thể ở đây được, phải đi nước ngoài để… Chữa bệnh.”

Lâm Thiếu Ngải cũng thở dài theo, “Anh ấy cũng không muốn… mắc phải căn bệnh này. Bị như thế, một mình anh ấy đi con cũng không yên tâm, con muốn đi cùng với anh ấy.”

Bạch Nguyệt Minh cảm thấy hai người nọ rất kỳ lạ, còn ấp a ấp úng, nói cậu ấy không muốn bị bệnh này? Ai mà muốn mình bị bệnh đâu?

“Vẫn là cho con đi theo đi ạ, dù sao cũng là…” Lâm Thiếu Ngải nói được một nửa đã im bặt, “Hai người yên tâm, con sẽ thuyết phục anh ấy.”

Nói xong y liền xoay người đi vào phòng.

Bạch Nguyệt Minh thấy mình đi vào theo thì không tốt lắm, lỡ có cái gì thực sự không thể nghe thì sao.

“Để em kêu người ta mang cơm vào, tụi mình đi tìm chỗ khác ăn đi.” Bạch Nguyệt Minh kéo Lý Hàn Trạch đi, “Em mới gặp được học tỷ với Trương Mẫn Mẫn, bọn họ nói gần đây có bán gà rán ngon lắm.”

Bạch Nguyệt Minh còn nhỏ tuổi nên thích ăn mấy món chiên, Lý Hàn Trạch trước kia không bao giờ ăn, sau có Bạch Nguyệt Minh đến rồi thì thỉnh thoảng cũng ăn một hai lần, nhưng không ăn nhiều, cũng không cho Bạch Nguyệt Minh ăn nhiều nốt.

Tình huống hôm nay hơi đặc biệt, Bạch Nguyệt Minh mệt mỏi cả một đêm, hôm nay lại theo chân bọn họ đi xa như vậy, hắn cũng không nói là hai ngày trước mới ăn rồi, “Mình đi thuê phòng trước đã, ăn xong rồi về đó ngủ một chút.”

Bạch Nguyệt Minh vẫn lo lắng cho Lý Thư, “Bệnh của cậu ấy có trị được không anh?”

“Được.” Lý Hàn Trạch cũng không có ý muốn gạt Bạch Nguyệt Minh, nhưng đang ở ngoài đường hắn cũng không dám nói huỵch toẹt ra, “Lát về anh nói kĩ với em hơn.”

- --

Tội nghiệp cháu tui:<