"Em không biết rõ anh muốn làm gì, sẽ gặp phải nguy hiểm gì đâu." Câu nói đó của Bạch Nguyệt Minh khiến lòng Lý Hàn Trạch hơi lung lay, nhưng hắn vẫn không yên tâm. Nếu hắn đã quyết định nghiêm túc với đoạn tình cảm này rồi thì phải bảo vệ Bạch Nguyệt Minh thật tốt, không để cậu gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Bạch Nguyệt Minh xô tay hắn ra, "Anh cho rằng nếu anh gặp nguy hiểm thì em tránh được chắc? Em một thân một mình không làm gì được, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không lo nổi. Anh là bùa hộ mệnh của em, anh ổn thì em mới ổn, nếu anh không còn thì em cũng không sống nổi."
Lý Hàn Trạch nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn là muốn cùng hắn kề vai sát cánh. Nhưng cậu còn trẻ, lại quá nhát gan... Lý Hàn Trạch xoa xoa giữa mày, "Nếu anh gặp bất trắc, tự nhiên sẽ có người đưa em đến nơi an toàn."
"Em không cần." Bạch Nguyệt Minh thở mạnh, đây là lần đầu tiên cậu dùng giọng điệu người lớn nói chuyện với Lý Hàn Trạch, "Em cam đoan với anh, em sẽ tự bảo vệ bản thân mình thật tốt. Anh dẫn em đi gặp ba mẹ anh đi, anh đi lấy đồ mà anh cần, còn em sẽ ngoan ngoãn đợi anh về. Nếu anh bị phát hiện, em sẽ phân rõ giới hạn với anh, nói em không biết gì cả, là anh lợi dụng em."
"Để anh suy nghĩ lại đã."
"Suy nghĩ gì nữa, nghe em đi!" Bạch Nguyệt Minh lấy điện thoại của Lý Hàn Trạch, "Em gọi điện cho mẹ anh liền bây giờ, nói ngày mai mình về nhà."
Sắc mặt Lý Hàn Trạch biến đổi, muốn lấy lại điện thoại nhưng Bạch Nguyệt Minh quá nhanh, đợi hắn đuổi kịp thì cậu đã gọi xong.
Hắn đen mặt nhìn Bạch Nguyệt Minh, vô cùng hối hận vì lần trước lúc bị Bạch Nguyệt Minh quấn lấy hắn đã đồng ý đổi mật khẩu điện thoại thành ngày sinh nhật của cậu.
"Mẹ nói đã rất lâu rồi không được gặp anh, rất nhớ anh đó." Bạch Nguyệt Minh tiến lại gần ôm hắn, "Đừng giận mà, chẳng lẽ anh không muốn về thăm mẹ sao? Em thấy anh lưu trong danh bạ là "mẹ", nếu anh ghét mẹ như vậy thì sẽ không lưu số của mẹ rồi. Điện thoại em còn chả có số của ba mẹ đây."
"Anh không có ghét mẹ, mà là ba." Lý Hàn Trạch thở dài, bây giờ không muốn dẫn cậu về nhà cũng không được, đành phải nói, "Anh ghét ông ta vì ông ta là bạo quân."
Bạch Nguyệt Minh chỗ hiểu chỗ không gật đầu, "Vậy anh có khả năng kế thừa hoàng vị không? Nếu sau này anh làm vua rồi, có khi nào cũng gặp phải tình trạng như vậy không?"
Lý Hàn Trạch lắc đầu, "Không biết nữa, sau khi ngồi lên ngôi vị rồi, lòng người dễ thay đổi."
"Nhưng mà có em ở đây rồi! Mỗi giây mỗi phút em đều sẽ nhắc nhở anh." Bạch Nguyệt Minh tự chỉ chính mình, "Hên là anh cưới được em, chứ không cưới nhầm ngay người không hiểu chuyện, vẽ anh cái gì anh làm cái đó, xong rồi tinh cầu của mình toang luôn."
Lý Hàn Trạch: "..."
Bạch Nguyệt Minh lè lưỡi, "Giỡn thôi, anh sẽ giữ vững lý tưởng của mình mà. Chuyện lặt vặt cứ để em lo, anh sẽ không trở thành bạo quân đâu."
Lý Hàn Trạch lắc đầu, "Anh không muốn ngồi lên vị trí đó, ngồi lên rồi lý tưởng khó mà giữ được vẹn nguyên như ban đầu. Anh nói cho em nghe vài chuyện cần chú ý, buổi sáng ngày mai chúng ta lên đường."
"Xa lắm hả?" Bạch Nguyệt Minh hỏi.
"Ừ."
"Vì ghét nên muốn sống càng xa nơi đó càng tốt phải không?"
Lý Hàn Trạch kinh ngạc, Bạch Nguyệt Minh coi vậy mà hiểu hắn vô cùng.
Có lẽ do hắn luôn xem cậu là một đứa trẻ, hơn nữa là do hắn luôn mặc định Bạch Nguyệt Minh phải như vậy, ép buộc cậu không được trưởng thành.
Có lẽ, Bạch Nguyệt Minh muốn làm người lớn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Nguyệt Minh dậy sớm chọn quần áo, "Ông xã, anh thấy em nên mặc gì đây? Ba mẹ anh có ghét màu gì không?"
"Em mặc gì bọn họ cũng thích. Anh chọn cho em rồi, mặc đi." Lý Hàn Trạch chịu kết hôn ba mẹ hắn đã vui lắm rồi, chỉ cần đối tượng là một omega thì họ đã thấy mỹ mãn, làm sao có thể trách móc gì cậu được.
"Anh chọn đồ thường quá à, có khác gì đồ em mặc mỗi ngày đâu." Bạch Nguyệt Minh hận không thể xới tung cái tủ lên.
"Em nên mặc kiểu đáng yêu hay nghiêm túc?" Bạch Nguyệt Minh cầm hai bộ quần áo giơ lên cho Lý Hàn Trạch xem.
Lý Hàn Trạch đang đọc báo, đôi mắt không hề liếc tới mấy bộ quần áo, "Mặc đáng yêu một chút đi, để lúc em chọc hai người họ giận lên thì họ cũng chỉ thấy em là một đứa trẻ không hiểu chuyện, nhất định sẽ tha tội cho em."
"Hả?" Bạch Nguyệt Minh quăng đồ đi, hoảng sợ túm lấy tờ báo trên tay Lý Hàn Trạch, "Ba mẹ nóng tính lắm sao?"
"Không. Anh giả dụ vậy thôi." Lý Hàn Trạch muốn lấy tờ báo về, kết quả chưa kịp lấy thì đã bị Bạch Nguyệt Minh xé ra làm hai.
Lý Hàn Trạch: "... Em có thể chờ anh đọc xong rồi xé cũng được mà?"
Lý Hàn Trạch tức tối đi nhặt tờ báo lên.
"Trong mắt anh chỉ có báo báo báo, không để ý đến em gì cả!" Bạch Nguyệt Minh giựt tờ báo vò lại ném vô thùng rác, "Em không xé cái đồ hồ ly tinh này thì còn ra thể thống gì!"
Lý Hàn Trạch vỗ mông cậu một cái, "Lộn xộn, mặc bộ anh chọn đi, thay xong là đi liền đấy."
Bạch Nguyệt Minh bị vỗ xong mặt đỏ lên, nhích lại gần, "Lại lần nữa đi."
Lý Hàn Trạch nâng tay lên, "Muốn đi nữa hay không?"
"Đi chứ! Em thay liền đây!" Bạch Nguyệt Minh sợ Lý Hàn Trạch đổi ý, tức tốc thay đồ thật nhanh, theo Lý Hàn Trạch lên đường.
Lý Hàn Trạch thường xuyên nói ba mình là một bạo quân, làm Bạch Nguyệt Minh cứ nghĩ sự tồn tại của ba hắn rất khủng bố, người thì xấu, răng dài, lúc tức giận sẽ một ngụm cắn đứt đầu cậu.
Nhưng khi tự mình nhìn thấy thì phát hiện đối phương chỉ là một người đàn ông hơn 60 tuổi bình thường. Hơn nữa so với người cùng tuổi còn đẹp lão hơn, nói chuyện cũng rất hiền từ.
Chuyện bất ngờ hơn chính là mẹ của Lý Hàn Trạch lại là hoàng hậu.
Hậu cung của đức vua có rất nhiều thê thiếp, Bạch Nguyệt Minh vốn nghĩ rằng mẹ của hắn chỉ là một người thiếp trong cung.
Hai người trừ khác biệt về thân phận ra thì cũng không khác đại đa số các bậc cha mẹ ngoài kia lắm.
Mẹ của Lý Hàn Trạch dường như rất thích Bạch Nguyệt Minh, lúc nhìn cậu mặt tràn đầy ý cười, "Con trai ta bình thường đối xử với con có tốt không? Có ăn hiếp con không?"
"Không đâu ạ." Sợ hãi trong lòng Bạch Nguyệt Minh tan biến, nhịn không được khoe khoang, "Anh ấy đối xử với con rất tốt, cái gì cũng thông qua con, mỗi ngày đều ôm con ngủ, mua những món con thích, thay con làm tất tần tật, thiếu mỗi đút con ăn thôi."
Lý Hàn Trạch ho khan một tiếng, "Em đừng khoa trương như vậy."
"Em nói thật mà." Bạch Nguyệt Minh ôm cánh tay Lý Hàn Trạch, "Anh lại xấu hổ rồi."
Ba Lý Hàn Trạch cười ha hả, nói với hoàng hậu, "Quả nhiên quyết định lúc trước của chúng ta là đúng, mới đầu nó còn từ chối, bây giờ xem hạnh phúc chưa kìa."
Lý Hàn Trạch nghe được lời này không khỏi nhíu mày. Yêu Bạch Nguyệt Minh cũng chứng tỏ rằng những cố chấp của hắn trước kia đều là sai lầm.
Bạch Nguyệt Minh trộm nắm tay hắn dưới bàn, ý nói hắn đừng giận.
Lý Hàn Trạch nắm lại tay Bạch Nguyệt Minh, không nói gì nữa.
Tự hắn biết bản thân mình thay đổi là được rồi, không cần chứng minh với bất cứ ai cả. Cũng không muốn vì xung đột với người nhà mà từ bỏ Bạch Nguyệt Minh, như vậy quá có lỗi với Bạch Nguyệt Mình, càng có lỗi với tình cảm của hắn.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Hàn Trạch bị ba hắn gọi đi nói chuyện, Bạch Nguyệt Minh ở lại trò chuyện với mẹ của hắn.
Cậu lớn lên đáng yêu, lại dẻo miệng, dỗ mẹ Lý Hàn Trạch vui quên lối về.
Hoàng hậu vô cùng vui mừng, "Hàn Trạch có thể có một đứa trẻ líu lo bên cạnh như con đây ta cũng yên tâm rồi, trước kia nó cứ vướng bận chuyện của anh nó, không muốn về nhà cũng không muốn kết hôn, qua lâu như vậy rốt cuộc nó cũng thông suốt."
"Anh ấy ạ?" Bạch Nguyệt Minh chưa từng nghe Lý Hàn Trạch nhắc đến, nhưng chuyện khiến Lý Hàn Trạch để trong lòng từng ấy năm chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Bạch Nguyệt Minh thử hỏi xem là chuyện gì, nhưng mẹ hắn lại bỏ qua, vì vậy Bạch Nguyệt Minh càng tò mò, hận không thể lập tức đi hỏi Lý Hàn Trạch.
"Tối nay hai đứa ở lại đi, ta đi chuẩn bị phòng." Hoàng hậu có hơi sốt ruột, "Hai đứa kết hôn lâu như vậy rồi mà chưa có con, có định khi nào chưa?"
Bạch Nguyệt Minh nhớ rằng Lý Hàn Trạch chưa muốn có con, cậu nhất thời không biết trả lời như thế nào. Nếu trả lời sai, bọn họ có khi nào ép Lý Hàn Trạch phải có con liền không? Hoặc ba mẹ hắn nghĩ cậu không sinh được, đổi vợ cho hắn, dù gì Lý Hàn Trạch cũng là hoàng tử, muốn đổi là đổi ngay.
"Tại Lý Hàn Trạch không được, không liên quan tới con," Bạch Nguyệt Minh sợ đối phương phát hiện cậu nói dối, vội vàng giả vờ dụi mắt khóc, "Con thử nhiều lần rồi, anh ấy thật sự không được, con cũng hết cách, huhuhu..."
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Hàn Trạch: ":) "