Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!

Chương 1




Ngày kết hôn hôm đó Bạch Nguyệt Minh đến muộn. Nếu không phải nước mưa từ trần nhà nhỏ xuống trên mặt cậu ắt hẳn vẫn còn ngủ tiếp.

Bạch Nguyệt Minh nhìn chằm chằm trần nhà, lau nước mưa trên mặt một cái, trán nóng như lửa đốt.

Gác mái nhỏ nơi cậu ở hằng năm đều bị mưa dột, nước mưa tí tách gõ lên sàn nhà, nghe cũng không vui vẻ gì.

Bạch Nguyệt Minh đem một ít đồ của mình bỏ vào túi, ra đến cửa quay đầu nhìn thoáng qua chăn đệm trải trên đất, nhíu nhẹ lông mày, vẫn là cuốn lại mang theo.

Trước khi 18 tuổi cậu sống ở nhà bố mẹ, sau khi 18 tuổi cậu bị quốc gia phân phối cho một vị alpha xa lạ. Ai biết được ngôi nhà tương lai kia có chuẩn bị chăn đệm này nọ cho cậu hay không.

Nhà cậu có tổng cộng 3 tầng. Lúc xuống lầu ba cậu đang xem tin tức, cũng không chú ý tới cậu đi xuống hoặc là có chú ý nhưng lười quay đầu lại nhìn.

"Gần đây có cư dân phát hiện một omega sơ sinh hơi thở thoi thóp trong thùng rác, đây đã lần thứ ba trong tháng..."

Bạch Nguyệt Minh hai mắt nhìn tin tức yên lặng đi tới cửa đổi giày, hôm qua trời cũng mưa, giày vẫn chưa khô, chân mang vào lạnh muốn chết người.

Bạch Nguyệt Minh nhẹ nhàng đẩy cửa, duỗi tay hứng vài giọt mưa lạnh băng, "Nếu mình có dù thì tốt rồi."

Nửa tiếng sau, Bạch Nguyệt Minh đội mưa chạy tới chỗ đăng kí kết hôn, đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này nên trong lòng có chút thấp thỏm. Cậu không trực tiếp đi vào mà là thật cẩn thận đẩy cửa chính ra, cái đầu nhỏ ướt mem từ kẹt cửa chui vào giống như con thú nhỏ muốn ra ngoài kiếm ăn nhưng lại run rẩy sợ mình bị con thú khác một ngụm nuốt chửng.

Bạch Nguyệt Minh ở ngoài cửa quan sát nửa ngày thấy có rất nhiều người, những alpha ở đây nhìn qua đều không đến nỗi tệ làm cậu sinh ra một tia chờ mong.

Cậu là người đầu tiên mang cả chăn đệm đi kết hôn làm thu hút không ít ánh mắt dòm ngó của người khác, nhưng cậu cảm thấy không sao cả, sau khi tìm được nhân viên công tác trình giấy phân phối liền đi đến khu chờ đợi nghỉ ngơi.

Hôm nay có rất nhiều người đến, chỉ còn một chỗ trống, cậu xoa xoa hai chân tê rần đi qua ngồi, cố gắng tránh xa người đàn ông bên cạnh một chút miễn cho hơi lạnh trên người mình nhiễm lên người kia.

Bạch Nguyệt Minh đầu óc mơ mơ màng màng, thân thể rất không thoải mái, chỉ muốn kết thúc thật nhanh, mũi chân bất an cọ qua cọ lại trên đất.

Người đàn ông ngồi cạnh cảm giác có một luồng khí lạnh xông lại đây theo bản năng quay đầu nhìn đột nhiên bị sườn mặt của Bạch Nguyệt Minh chọc nhẹ qua tim một cái.

Đôi mắt của Bạch Nguyệt Minh to to, chóp mũi thon gọn tinh xảo, miệng nho nhỏ, gương mặt đỏ rực làm hắn liên tưởng tới một chú vẹt con lông xù.

"Khoác lên đi, trên sàn đầy nước từ người cậu." Người đàn ông trong lòng quan tâm nhưng lời ra đến miệng lại biến thành lạnh lùng, giống như nước trên người Bạch Nguyệt Minh thật sự có thể làm bẩn quần áo hắn.

"Xin lỗi, xin lỗi." Bạch Nguyệt Minh cầm lấy áo khoác, ngửi được một cỗ tin tức tố vô cùng mạnh mẽ của alpha, cảm giác áp bách mãnh liệt làm cậu không thể động đậy.

Bạch Nguyệt Minh tương đối thấp, chiếc áo khoác trên người cậu giống như một tấm áo choàng lớn, tuy rằng mùi vị này có vẻ nguy hiểm nhưng cũng rất ấm áp, bao phủ lấy thân mình đang đông cứng của cậu.

Bạch Nguyệt Minh cảm kích ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, nhìn đến sườn mặt đẹp trai, miệng hình chữ O thốt lên, "Anh, anh là Lý Hàn Trạch! Là Lý Hàn Trạch thật sao? Anh ở chỗ này không lẽ..."

Bạch Nguyệt Minh giật giật yết hầu, lời nói được phân nửa liền nuốt trở lại cổ họng. Nghe tin tức bát quái nói Lý Hàn Trạch không được, là alpha không có khả năng sinh đẻ không xứng có được omega đang dần trở nên thưa thớt, cho nên 30 tuổi vẫn còn độc thân, nhưng tại sao anh ta lại đến nơi này? Lý Hàn Trạch thật sự rất giàu có, nắm giữ toàn bộ nền kinh tế mạch máu của quốc gia...

Trong đầu Bạch Nguyệt Minh nhảy ra một cái meme – xin lỗi, có tiền đúng là muốn làm gì thì làm.

Lý Hàn Trạch nhìn cậu, bị đôi mắt sáng lấp lánh của cậu chiếu tới, từ lúc Bạch Nguyệt Minh vào cửa hắn đã chú ý, nhóc con này so với omega khác còn nhỏ xinh hơn, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt rất có hồn. Nhan sắc Bạch Nguyệt Minh vốn dĩ đã khiến cho người ta thương tiếc, giờ mắc mưa cả người đều ướt đẫm giống hệt mấy động vật nhỏ đáng thương ướt nhẹp lạnh đến run lẩy bẩy, làm khơi dậy ý muốn bảo hộ của Lý Hàn Trạch nên hắn mới đem áo khoác của mình vứt lên người đối phương, cũng không nghĩ rằng người này thoạt nhìn yếu đuối nhưng lúc nói chuyện lại ríu ra ríu rít. Hóa ra là một con chim nhỏ bị ướt mưa.

Bạch Nguyệt Minh thấy hắn tỏ thái độ lạnh lùng không phản ứng lại mình, tiếp tục nói: "Em thấy anh trên TV á, nghe nói anh nhiều tiền lắm, tin tức tố toàn là mùi tiền, em ngửi được luôn, thơm lắm."

Lý Hàn Trạch khẽ nhíu mày, bàn tay đưa đến gần đầu nhỏ, đầu ngón tay bị độ nóng kia hun tới, "Cậu bị bệnh?"

Vừa rồi hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Bạch Nguyệt Minh đỏ bừng, phần lớn những người nhìn Lý Hàn Trạch mặt đều sẽ trở nên đỏ, hắn còn tưởng Bạch Nguyệt Minh cũng giống như mấy omega kia si mê mình, ai ngờ là bị bệnh.

"Không sao ạ, em thường xuyên bị bệnh, không đáng ngại." Nói xong Bạch Nguyệt Minh không kìm được hắt xì một cái, tiếng hắt xì cũng giống như mấy động vật nhỏ, yếu đuối, nhưng nước miếng vẫn phun tới bám lên mặt Lý Hàn Trạch làm mặt hắn càng đen.

"Em xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý đâu!" Bạch Nguyệt Minh sợ Lý Hàn Trạch đánh cậu nhanh chóng dùng tay lau mặt cho hắn. Lý Hàn Trạch lấy giấy lau khô, ánh mắt trộm ngó phản ứng của đối phương, lá gan nhỏ như vậy, bộ dáng sợ hãi cũng đáng yêu vô cùng, "Cậu cách xa tôi một chút."

"Vâng..." Bạch Nguyệt Minh ngượng ngùng lùi sang hướng bên cạnh, mông chỉ ngồi nửa cái ghế thiếu chút nữa ngã xuống.

Bạch Nguyệt Minh an tĩnh một hồi, ngón tay lại không yên phận chọc chọc cánh tay Lý Hàn Trạch, "Ừm, thật ra, em là fan của anh á, anh có thể ký tên cho em không?"

Lý Hàn Trạch liếc mắt nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Tôi không phải ngôi sao."

"Nhưng em thích anh mà." Bạch Nguyệt Minh vẫn cố chấp cười với hắn.

Lý Hàn Trạch ngây ngẩn cả người, nhìn người ta nở nụ cười vô hại, trái tim đột nhiên nảy lên một cái.

"Em nói thật mà. Lúc trước em còn xem anh diễn thuyết nữa, anh diễn thuyết ở trường em nè, em ngồi phía dưới xem cảm thấy anh rất giỏi." Bạch Nguyệt Minh sợ đối phương bị mình náo loạn chạy mất, nhanh chóng móc vở từ trong túi ra đưa cho Lý Hàn Trạch, "Anh ký cho em xong em sẽ không quậy anh nữa."

Lý Hàn Trạch tuy rằng là một thương nhân nhưng nhờ nhan sắc cũng kéo được không ít fans, so với Bạch Nguyệt Minh điên cuồng hơn cũng có. Hắn chưa từng kí tên cho bất kì ai, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt sùng bái cùng bộ dạng ngốc nghếch của Bạch Nguyệt Minh trong lòng lại sinh ra một tia hưởng thụ rồi ma xui quỷ khiến cầm vở của đối phương kí xuống tên của mình.

"Em tên Bạch Nguyệt Minh..." Bạch Nguyệt Minh nhích nhích về trước lấy lòng nhưng nghĩ đến Lý Hàn Trạch cũng không thích mình thì lại rụt trở về. Cậu nhìn chằm chằm khớp xương tay rõ ràng của Lý Hàn Trạch đang cầm bút nghiêm túc ghi xuống vở: Chúc bạn nhỏ Bạch Nguyệt Minh học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước.

"Há." Bạch Nguyệt Minh nhận lại vở, trên mặt rộ lên hai lúm đồng tiền tròn vo. Cậu muốn nói mình không phải bạn nhỏ nhưng nghĩ lại cậu cũng chỉ mới 18 tuổi, đối phương lại ba mươi mấy tuổi, mình ở trước mặt Lý Hàn Trạch không phải là bạn nhỏ thì là cái gì chớ.

Cậu hí hửng ôm vở, trong lòng càng thêm ấm áp.

Hưng phấn chưa được bao lâu đã bị ốm đau đánh gãy. Đầu cậu ngày càng đau, mí mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ vây lấy cái đầu nhỏ từng chút từng chút một.

Lý Hàn Trạch cảm thấy bả vai trầm xuống, vừa rũ mắt đã phát hiện nhóc con nào đó cư nhiên ngủ mất rồi, cái miệng nhỏ hồng nhạt lúc đóng lúc mở nhẹ nhàng thở hổn hển giống như là rất khó chịu.

Lý Hàn Trạch cau mày nhìn bốn phía xung quanh, có không ít đôi mắt đang dán về phía nhóc con mê người này. Hắn dùng ánh mắt đe dọa những người đó rồi lấy áo khoác của mình bọc Bạch Nguyệt Minh kín mít hơn nữa.

Bạch Nguyệt Minh cảm thấy ấm áp hơn nhịn không được muốn đến gần nguồn nhiệt, vô tình ủi đến trong lồng ngực đối phương.

Cậu đã sốt vài hôm rồi, hôm nay lại mắc mưa nên thần trí bây giờ lại càng mơ hồ.

Lý Hàn Trạch nhăn mày, hắn muốn đẩy đứa nhỏ mềm mụp trong ngực ra nhưng thoáng thấy Bạch Nguyệt Minh nhíu chặt đôi mày nhỏ liền sinh ra một tia thương tiếc.

Lớn lên đáng yêu như vậy, còn ngây ngốc một chút phòng bị cũng không có, sau này không biết còn phải chịu bao nhiêu ấm ức. Hơn nữa đối với tính cách ríu rít này bị bệnh cũng không quên lảm nhảm nhất định sẽ bị chồng tương lai bộp cho mấy phát. Vậy không bằng hắn chủ động cưới người này, ít nhất cậu sẽ không bị ngược đãi.

Hắn lấy di động ra gửi tin nhắn:

"Giúp tôi hack hệ thống phân phối hôn nhân lần nữa đi."

Bạch Nguyệt Minh tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, chăn bông mềm như mây bao vây lấy cậu thoải mái đến mức đau nhức trên người không còn rõ ràng nữa.

"Tôi chết rồi sao? Hóa ra chết xong thoải mái như vậy."

Lý Hàn Trạch: "..." Đứa nhỏ này đầu óc quả nhiên nóng đến hỏng, miệng còn nói mê sảng linh tinh.

"Cơ mà trước khi chết có thể được Lý Hàn Trạch ký tên cũng coi như mãn nguyện rồi." Bạch Nguyệt Minh trở mình bất ngờ đối diện với ánh mắt của Lý Hàn Trạch nháy mắt từ trên giường giật bắn lên như con mèo xù lông, "Anh, anh sao lại ở đây? Không lẽ em chết rồi còn kéo anh theo?"

Cậu điện cuồng vò mái tóc bị mình nằm ngủ làm rối tung, "Virus trên người em ghê gớm như vậy sao! Hắt xì một cái cũng khiến một người lên đường được?"

Lý Hàn Trạch nhìn cậu biểu cảm sốt ruột tâm tình cũng trở nên tốt hơn, nhịn không được cong cong khóe miệng, "Đồ ngốc, đầu óc em có vấn đề hả?"

"Em không chết." Lý Hàn Trạch sợ hắn không lên tiếng giải thích thì không biết đứa nhóc này còn tự bổ não ra thảm kịch gì, hắn nói: "Nơi này là nhà tôi."

"Nhà...anh?" Bạch Nguyệt Minh ngốc ngốc nhìn hắn, lại quay đầu nhìn bốn phía. Đây là một căn phòng rất lớn, có bàn làm việc có giá sách còn có một chiếc giường lớn. Phía bên phải là ban công, trên sàn còn trồng nhiều loài hoa. Bên ngoài mưa đã tạnh, mây đen tản ra một mảnh, ánh mặt trời như sợi chỉ vàng rơi trên đóa hoa mềm mại làm cho màu trắng của hoa đội thêm một tầng ánh sáng vàng.

Lý Hàn Trạch thay đổi dáng ngồi, tiếp tục đánh giá Bạch Nguyệt Minh, "Đây là phòng em trai tôi, nó vừa kết hôn không lâu đã dọn ra ngoài rồi. Tôi nghĩ em cũng đang đi học, tạm thời ở phòng nó đi, chờ sau này sẽ đổi cái mới cho em."

"???" Bạch Nguyệt Minh đem ánh mắt thu về, cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, trống trơn! Hơn nữa trên người chỉ mặc một chiếc áo lông trắng, áo vừa to vừa rộng che lại mông cậu, nhưng bên trong lành lạnh, không có mặc quần lót!

Lý Hàn Trạch ho khan một tiếng, lỗ tai có chút đỏ lên, tốn bao nhiêu là sức mới đem mắt từ cặp đùi trắng bóng kia dời đi, "Quần áo trên người em bị ướt, tôi thay cho em nhưng không tìm được quần lót với bộ đồ nào đổi được trong túi nên, ừm, chưa thể mặc cho em. Về sau mua cho em mấy cái mới."

Bạch Nguyệt Minh hoảng loạn kẹp chặt chân, cuốn chăn bọc mình lại, "Sao phải mua mới cho em? Tại sao em phải ở nhà anh? Không phải anh sẽ kết hôn sao?"

"Chúng ta kết hôn rồi." Lý Hàn Trạch bình tĩnh nói: "Tôi không muốn lừa em. Tuy rằng tôi đã dùng một số thủ đoạn để kết hôn với em, nhưng em cũng không cần hiểu lầm, tôi cũng không phải coi trọng em mới cùng em kết hôn, chỉ là..."

Thương hại sao? Hay là cảm thấy em ấy không phiền toái? Lớn lên đáng yêu chăng? Lý Hàn Trạch rốt cuộc cũng không biết mình muốn nói gì dứt khoát ngậm miệng lại.

Bạch Nguyệt Minh vốn không để ý câu kế tiếp của hắn vì mọi sự chú ý của cậu đều dừng lại ở mấy chữ "dùng một số thủ đoạn để kết hôn với em", trong lòng cậu lộp bộp một tiếng, hóa ra tin đồn là sự thật! Lý Hàn Trạch thật sự bị vô sinh! Phải dùng thủ đoạn mới cưới được vợ!

Sinh hoạt hôn nhân của mình chưa bắt đầu đã kết thúc rồi sao?

Cậu run rẩy cắn môi, cố gạt đi một đống kinh ngạc vừa rồi kéo lấy tay Lý Hàn Trạch, "Nếu đã kết hôn rồi vậy cũng coi như là vận mệnh đi, em sẽ không ghét bỏ anh vì bệnh tật, tụi mình cùng nhau kiên cường sống tốt. Hơn nữa em là fan của anh, anh lớn lên đẹp trai như vậy hời cho em quá rồi, em một chút cũng không thấy mệt đâu... thật đó..."

Trong giọng nói của Bạch Nguyệt Minh đều là đáng tiếc, người đàn ông này đẹp như vậy, dáng người cũng đỉnh, vậy mà lại không được! Giống như nhìn thấy một mâm thức ăn ngon nhưng lúc định ăn thì phát hiện là đạo cụ chụp hình, đúng là chọc điên người ta mà!

"???" Lý Hàn Trạch nhăn chặt mi, không hiểu nhóc con này tự dưng lại linh tinh chuyện gì, sao lại tỏ ra thương hại hắn như vậy?

"Đáng tiếc em vừa mới mua quyển sách." Bạch Nguyệt Minh nhìn túi của mình đang để trên tủ đầu giường, cậu duỗi tay móc ra một quyển sách, tựa đề là "Một trăm việc phải làm giữa hai vợ chồng".

"Hại em thức trắng đêm học thuộc lòng."

"Sách gì?" Lý Hàn Trạch mơ hồ cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy, cau mày đoạt lấy sách lật ra xem, tay hắn run lên, một trăm việc cái quỷ gì, rõ ràng là một trăm tư thế! Hiệu sách bây giờ bán sách gì vậy, toàn đầu độc thanh thiếu niên.

"Sao anh ném sách của em?" Bạch Nguyệt Minh mặt mũi đơn thuần, trong sách cũng không thể hiện rõ ý tứ kia, lại càng không viết cụ thể cảm nhận như thế nào mà chỉ toàn là hình ảnh. Chẳng qua có nói một câu làm việc này rất vui sướng, cậu cũng tưởng vui sướng thật, "Kết hôn không phải sẽ làm những việc này sao, anh không làm được cũng không thể cấm người khác làm nha. Tức giận như vậy làm gì chớ?"

Lý Hàn Trạch bị cậu làm tức hộc máu, nhéo mặt cậu hỏi, "Em muốn làm với ai hả?"

"Muốn làm với anh anh cũng làm không được." Bạch Nguyệt Minh vừa rồi không biết hai người đã kết hôn nên rụt rè lấy chân kéo chăn bọc mình kín mít, nhưng bây giờ biết quan hệ giữa hai người đã thay đổi rồi, cậu lớn gan xốc chăn bò lại gần, "Bệnh kia của anh thật sự làm một chút cũng không được hả?"

- -------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Hàn Trạch: Được! Vô cùng được!