Quốc Gia Chế Tạo

Chương 11




Nhóm gia gia ở nông trường mấy ngày nay đã không gặp Quý Chuyên, chờ Quý Kiến Quốc mang anh vào, xe vẫn chưa dừng lại, bọn họ đã bế Quý Chuyên đi, vây quanh niết mặt anh.

“Duyên Duyên, mấy ngày nay con có không nhớ ông hả?”

“Trời ạ, mấy ngày nay con đi chơi ở đâu vậy?”

“Ăn sáng chưa con? Đến ăn cháo với ông nè!”

Quý Chuyên ngoan ngoãn trả lời vấn đề của bọn họ, anh đã ăn sáng rồi, những vẫn bồi nhóm gia gia một lúc. Mấy tờ báo Quý Chuyên mua đã đến rồi, Tằng gia gia cầm một tờ hỏi Quý Chuyên: “Duyên Duyên, đây là con mua hả?”

Quý Chuyên gật đầu, mọi người cười rộ lên, vừa buồn cười vừa cảm động. Khi bọn họ nhận báo được gửi đến, còn tưởng rằng là Quý Kiến Quốc mua, không ngờ Quý Kiến Quốc lại nói là Quý Chuyên biếu họ. Cho anh 10 tệ tiền tiêu vặt, tiền tiêu vặt của anh trước khi kịp mua đồ chơi đã tiêu sạch, nên mọi người tò mò hỏi đến, nghe Quý Chuyên nói là đặt báo giấy cho nhóm gia gia ở nông trường, cả nhà liền gật đầu đồng ý.

“Duyên Duyên thích món đồ chơi nào, chờ ông về mua gửi đến cho con.” Một gia gia hỏi.

“Không cần……” Quý Chuyên đang định lắc đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện thiết bị điện tử. Nơi này không có chỗ bán thiết bị điện tử, hơn nữa anh cũng không thể tháo đồ điện nhà mình miết. Nói tóm lại, đồ điện nhà anh chỉ có một cái quạt điện với hai cái radio, anh có muốn cũng không hủy được. Chờ nhóm gia gia về thành phố, nói không chừng còn phải nhờ cậy bọn họ.

“Con muốn thiết bị điện tử.”

“Thiết bị nào vậy.”

Quý Chuyên cố ý nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Nghĩ không ra, lúc trước có một chú dạy con nhiều đồ lắm, hắn nói phải dùng thiết bị điện tử gì á, mà con nghĩ không ra, chờ con nhớ được rồi mua được không ạ?”

“Đương nhiên.”

Nhóm gia gia ở nông trường cũng không nghĩ nhiều. Đám bọn họ toàn là thanh niên đi du học về lại nước, có không ít người là nhân tài trong ngành họ theo đuổi, còn mấy người học trong nước thì năng lực cũng không kém họ là bao, từng hay lén lút dạy Duyên Duyên vài thứ.

Năm đó sau khi phân quyền, trong lòng mỗi người bọn họ đều mang theo khao khát và không cam lòng, nhưng không thể viết lên giấy, nên mọi người chỉ đành dạy dỗ Quý Chuyên để khuây khỏa nỗi lòng. Mấy năm sau, đã từng dạy Quý Chuyên cái gì, họ cũng đã không còn nhớ rõ.

Quý Chuyên cười, xem ra vụ này đã trót lọt rồi. Chờ đến khi mày thăm dò kim loại bị phát hiện, anh cũng có chỗ để lấy cớ. Pháo lép là việc nhỏ, mỗi nơi từng trải qua chiến trận đều có một hai vên pháo lép, sau khi đăng báo tự nhiên sẽ có bộ đội đến xử lý. Máy thăm dò kim loại ngược lại khá quan trọng.

Máy thăm dò kim loại, hay là máy quét mìn. Sau này khi mà Internet đã dần phổ biến trong xã hội, mấy đứa trẻ tự làm ra một máy thăm dò kim loại là chuyện thường, nhưng ở thời đại này, trừ phi là các nhà khoa học hoặc kỹ thuật viên chuyên nghiệp, nếu không thì một đứa trẻ làm ra cái máy như vậy là điều rất ư phi lý, vậy nên anh liền đẩy nó cho một người chú nào đó không biết tên. Đương nhiên, anh dám lấy ra máy thăm dò kim loại là bởi nó không phải vật phẩm dùng trong quân sự, môn địa chất cũng xài đến nó, nếu không sao anh lấy ra dễ dàng vậy chứ. Ở thời đại này tư tưởng Chiến Tranh Lạnh (*) vẫn còn bén rẽ trong não rất nhiều người.

(*) Chiến tranh Lạnh (1947-1991, tiếng Anh: Cold War) là chỉ đến sự căng thẳng địa chính trị và xung đột ý thức hệ đỉnh điểm giữa hai siêu cường (đứng đầu và đại diện hai khối đối lập): Hoa Kỳ (chủ nghĩa tư bản) và Liên Xô (chủ nghĩa xã hội).Chiến tranh Lạnh bắt đầu từ năm 1947 với sự ra đời của thuyết Truman. Chiến tranh Lạnh kết thúc với sự Liên Xô tan rã vào năm 1991. Thuật ngữ lạnh được sử dụng vì không có sự chiến đấu trực tiếp diện rộng giữa hai siêu cường, nhưng họ đã ủng hộ những nước đồng minh đang có xung đột nhằm gia tăng vị thế chính trị, nó được gọi là những cuộc chiến tranh ủy nhiệm (proxy wars).

Bồi nhóm gia gia ăn sáng xong, anh lại bị mấy ông đùa hỏi: “Duyên Duyên con nhận biết được bao nhiêu kí tự? Biết đọc báo chứ?”

Quý Chuyên gật đầu: “Dạ có.”

“Vậy đọc cho mấy ông nghe một tờ báo được không?”

Quý Chuyên giả vờ như không biết nhóm gia gia đang đùa mình, gật đầu nói: “Dạ, để con đọc báo cho mọi người nghe.”

Quý Kiến Quốc đứng một bên cũng cười, xoa đầu Quý Chuyên nói: “Giờ ba phải đi làm, Duyên Duyên ở đây chơi nhé, đừng quậy nha!”

Quý Chuyên ấu trĩ chẹp miệng: “Con không có quậy, con đọc báo cho mấy ông nghe.”

“Đúng đúng, Duyên Duyên đọc báo cho mấy ông nghe, bọn ông muốn nghe lắm rồi đấy!”

Quý Chuyên mở một tờ báo, tùy tiện tìm một tin đọc lên, đọc một hồi, anh khẽ đảo mắt, đột nhiên quét đến phần tiêu đề: 《 Phản kích quân tự vệ Việt Nam, quân ta từng bước áp sát 》.

Cuộc chiến phản kích quân tự vệ?

Quý Chuyên đột nhiên nhớ lại, không phải từ một năm trước đã bắt đầu chiến cuộc rồi sao!

Trấn Tân Giang nằm ở vị trí hẻo lánh, radio cũng không thu nổi kênh của đài phát thanh, căn bản không ai biết biên cảnh lại khai chiến.

Có điều biết thì họ cũng chẳng làm gì được, bọn họ ở vùng xa này sinh hoạt bình thường không gây phiền phức đã là giúp đỡ lớn lao nhất cho đất nước rồi.

“Duyên Duyên, sao vậy?” Tằng gia gia cười hỏi: “Sao con không đọc nữa?”

Quý Chuyên chỉ đành giả vờ nói: “Ông ơi, con không biết chữ này.”

Đôi mắt của các ông sáng lên. Quý Chuyên là đứa trẻ hiểu chuyện, còn biết chiếu cố họ. Nhưng thân là lão nhân, điều khiến các ông vui nhất vẫn là khi đứa trẻ nhà mình mang dáng vẻ “Ông ơi cái này con không biết” đến xin mình giúp đỡ

Quý Chuyên rốt cuộc cũng thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ.

“……_” Quý Chuyên cũng phát hiện nhóm gia gia muốn cái gì, nhưng vốn dĩ hôm nay anh ở đây bồi họ, không phải chỉ giả vờ không biết chữ thôi sao, bọn họ vui vẻ là tốt rồi.

Anh nộn nộn trả lời: “Ông ơi chữ này con không biết.”

Dỗ mấy ông vui vẻ cười lên, rồi thuận tiện đem phần tin tức kia đọc cho xong. Đều là tin chiến thắng, không có nội dung gì sâu xa cả, nhưng tóm lại đều là tin tốt.