Dịch: vietanh133-Dịch Gia
Nhóm người hoàn toàn kinh sợ, không khỏi đảo mắt nhìn nhau, Hạ Thiên Kỳ khó khăn nuốt nước miếng, mắt cũng bắt đầu liếc khuôn mặt của từng người.
Trừ Phương Hân Hân đã chết trước đó, trong phòng còn lại còn 9 nhân viên. Theo lần lượt là Triệu Thu Nhã, Vương Khải, Tống Khánh Cương, cô gái tóc ngắn, chàng trai gầy, nữ sinh đeo kính, Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt và giám sát Từ Thiên Hoa.
Nếu thật như người thiếu niên gấy yếu kia vừa nói, thì lúc này trong phòng hẳn là có 10 người mới đúng.
Nhưng Hạ Thiên Kỳ đã đếm đi đếm lại rất nhiều lần, nhưng trong phòng cũng chỉ có 9 người không hơn không kém.
Lúc đó còn chưa có cảm giác gì, chỉ là nghe thiếu niên kia hét lên một tiếng, trong vô thức, Hạ Thiên Kỳ đã cho rằng trong phòng có một con quỷ trộn lẫn vào. Nhưng sau đó đã suy nghĩ chuyện này, thì hắn lại hoàn toàn không hiểu được.
Dù sao khi đó trong phòng cũng vừa mới thắp lại đèn, tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng khủng hoảng, vậy thì còn ai còn để ý đến số lương người chứ? Sẽ để ý đến việc thiếu đi một người hay là thừa thêm một người?
Trong lúc mọi người đang nghi ngờ lẫn nhau, Hạ Thiên Kỳ lại khóa chặt ánh mắt của mình trên người cậu thiếu niên cũng đang nhìn đông nhìn tây kia, lạnh giọng hỏi:
"Cậu nói cho tôi biết, chúng ta thừa ra một người, vậy người đó là ai?"
Hạ Thiên Kỳ chỉ tay vào cậu ta, nghe vậy, lúc đầu mọi người đều khó hiểu nhìn Hạ Thiên Kỳ, sau đó mới chuyển ánh mắt sang người cậu thiếu niên kia.
Hiển nhiên dưới lời nhắc nhở của Hạ Thiên Kỳ, bọn họ cũng đều giật mình nhớ lại, câu nói "thừa một người" kia quả thật là do cậu thiếu niên kia nói ra.
"Tôi... Tôi làm sao biết được, tôi cũng đang tìm mà."
Cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến việc Hạ Thiên Kỳ sẽ chất vấn mình, sau mấy giây mở to hai mắt kinh ngạc, không khỏi lên tiếng giải thích:
"Tôi thật sự không lừa mọi người, ngay lúc nhen một cây đèn lên, tôi rõ ràng nhìn thấy trong phòng có hai khuôn mặt giống nhau như đúc."
Nói đến đoạn này, không biết cậu thiếu niên không chắc chắn hay là sợ hãi điều gì, nhìn có vẻ như muốn nói thêm nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
"Là cậu đang đùa giỡn chúng tôi đúng không?"
Cậu thiến niên gầy đang nói bỗng nhiên im lặng, Tống Khánh Cương đã tiến về phía trước một bước, trừng mắt nhìn cậu ta, nói:
"Nếu như cậu không giải thích rõ chuyện này, vậy thì nhất định cậu chính là người bị quỷ vật tráo đổi."
Từ ngày Phương Hân Hân chết không một tiếng động, mọi người đều biết được quỷ vật có năng lực mạnh đến mức nào.
"Anh đừng ngậm máu phun người, nếu như tôi đúng thật là bị quỷ vật tráo đổi, vậy thì vì tôi vì cái gì mà phải thành thật, kêu lên như vậy để mọi người nghi ngờ tôi chứ?"
"Nếu như tôi biết cậu nghĩ gì, thì mẹ nó, tôi cũng là quỷ vật rồi!"
Tống Khánh Cương mắng thiếu niên kia một câu, lúc này lại nhìn về phía mọi người. Hô hào nói:
"Người này rõ ràng là có vấn đề, cậu ta nói rõ ràng là nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng đến tột cùng lại không chỉ ra người đó là ai, chuyện hoang đường như vậy mà mọi người tin được sao?"
"Ông đừng đứng đó mà xúi bậy, lúc ấy tôi chỉ vô thức mà hét lên một câu, vốn dĩ không phải như ông nói."
Trước đó, bộ dáng cậu thiếu niên gầy yếu này rất hùng hổ, nhưng hiện tại, đối diện với sự hoài nghi của mọi người, cậu ta lại có vẻ hơi bất lực.
Hạ Thiên Kỳ chớp mắt, nhìn về phía cậu con trai đó. Hiển nhiên là hắn cảm thấy, chuyện này quả thật không bình thường chút nào.
Bởi vì lúc đó hắn nghe Lãnh Nguyệt nói, có hai con quỷ tiến vào phòng. Trong đó, một con đã bị Từ Thiên Hoa xử lý, nhưng một con khác lại hoàn toàn không để lại tung tích gì.
Đối với việc mọi người cãi lộn, ngờ vực lẫn nhau, Từ Thiên Hoa lại giống như một người ngoài đứng xem, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
"Tôi cảm thấy lúc này chúng ta hẳn là đã tỉnh táo lại rồi, vậy thì nên suy nghĩ chuyện lần này một chút."
Hạ Thiên Kỳ thấy Từ Thiên Hoa không có ý định ngăn cản mọi người. Sau khi do dự một lúc, hắn quyết định đứng ra làm người hòa giải.
Nghe thấy lời nói của Hạ Thiên Kỳ, ánh mắt của mọi người lại chuyển sang đặt trên người hắn, hiển nhiên lúc này, hắn đã hoàn toàn thay thế cho cậu thiếu niên gầy yếu trước đó, trở thành trung tâm của sự chú ý.
"Nghĩ lại xem. Từ khi bắt đầu thực thi nhiệm vụ lần này, chúng ta đã làm những gì?
Đơn giản chỉ làm hai việc, đầu tiên là tìm kiếm nhà, sau đó là như hiện tại, tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi."
"Bây giờ anh nói những lời này thì làm được cái gì chứ? Hiện tại chúng tôi chỉ muốn biết, trong đám người chúng ta có quỷ trà trộn vào hay không thôi."
Nữ sinh đeo kính kia, nhìn qua thì có vẻ nhu nhược, nhưng lời nói lại vô cùng cứng rắn.
"Tại sao cô lại gấp gáp như vậy? Nếu như cô đã biết hết mọi chuyện, vậy thì từ giờ cô nói nhé?"
Khuôn mặt Hạ Thiên Kỳ trong nháy mắt lạnh xuống, giọng nói cũng mang theo một chút dữ tợn.
Nữ sinh kia sau khi nhìn thấy bộ mặt có phần hung ác của Hạ Thiên Kỳ, không khỏi cảm thấy sợ hãi, lùi về phía sau một bước, lúc này cũng không dám nói thêm gì.
"Tôi cảm thấy hiện tại, chúng ta nên tìm cách giải quyết vấn đề nan giải này, cũng không phải là tìm xem ai đã lẫn vào trong chúng ta, cũng không nên nghi ngờ ai là người này, mà chúng ta cần nghĩ đến một kế hoạch để giải quyết.
Giống như tôi vừa nói, từ khi bắt đầu tiến hành nhiệm vụ lần này, chúng ta chỉ mới tìm kiếm chỗ ở thôi, đã trao đổi ý kiến với nhau lần nào chưa? Có thảo luận qua nên đối phó như thế nào chưa?
Những chuyện này đều, mẹ nó, không có.
Từ ngày đầu tiên chúng ta đã tách ra, sau đó lại phát hiện có nhóm nhỏ bị tiêu diệt, nên lúc này mới đi đến nơi này tìm kiếm, sau đó vào nhà này nghỉ ngơi, tiếp theo thì đến vừa rồi còn nghi ngờ lẫn nhau.
Nhưng còn quỷ vật chúng ta muốn tìm kiếm đâu rồi? Không biết!
Chúng ta đã chết nhiều người như vậy, lại không thu được kết quả gì, không những không có được kết quả, mày hiện tại có nguy cơ xảy ra nội chiến nữa."
Hạ Thiên Kỳ nói ra những lời này, làm những người còn lại đều á khẩu, không thể phản bác được gì, mặc dù lời nói có chút khó nghe, nhưng lại tất cả mọi người đều thừa nhận, bởi vì hiện tại, đúng là bọn họ đang rơi vào hoàn cảnh như thế.
Kể một ngàn, nói một vạn, nhưng tất cả những vấn đề này đều xuất phát từ một người - đó là giám sát Từ Thiên Hoa.
Một đoàn đội như thế nào, thì người dẫn đầu mới là quan trọng nhất, có lẽ ông ta không tham gia vào quá trình này, nhưng chuyện xảy ra như thế này lại là do phương án mà ông ta vạch ra.
Chỉ cần phương án đó đúng, thì cuối cùng chỉ cần một ngày thôi cũng có thể hoàn thành được mục đích.
Nhưng hiển nhiên, Từ Thiên Hoa không phải là một lãnh đạo tốt, mặc dù ông ta không ngừng sai khiến mọi người, nhưng tất cả đều vô dụng, sách lược hiện tại càng không có một chút giá trị nào.
Ngay cả trong nhóm người, sắp xay ra nội chiến, đoàn đội có nguy cơ tan rã, vậy mà Từ Thiên Hoa chỉ giữ dáng vẻ thờ ơ, nói thẳng ra, thì trong mắt Từ Thiên Hoa vốn dĩ là không có bọn họ.
Hạ Thiên Kỳ thật sự rất hoài nghi, trước đó Từ Thiên Hoa đã làm như thế nào mà hoàn thành nhiệm vụ đoàn đội, hay nói cách khác, hắn không hiểu được vì sao loại người như ông ta lại có thể leo lên đến chức vị giám sát!