Quốc Gia Ác Quỷ

Chương 152: Tìm tòi và nghiên cứu




Nghe xong Nam Cung Vân cũng gật đầu, đồng thời phụ họa nói theo:

"Nghe những lời Thiên Kỳ vừa nói, xem ra đã có thể loại trừ khả năng nguyền rủa.

Bởi vì nguyền rủa xuất phát từ một cái đầu nguồn, cái bộ phim kinh dị kia quả thật có thể xem như là đầu nguồn, nhưng vấn đề là ở chỗ, nguyền rủa giết người thì cũng không để bất cứ bất công nào cho ai, vốn dĩ là không tồn tại cái gọi là đùa bỡn để đối phương kinh hãi.

Nói thẳng ra, vì nguyền rủa chỉ là một loại sức mạnh vô hình, cũng có thể nói là một loại quy tắc vô hình, trong đó không tồn tại Quỷ Vật."

"Này tiểu Vân, lúc nãy tôi cũng vừa nói như vậy, chẳng lẽ nguyền rủa trong lòng tôi không có số à, cô hiện tại so với lúc nãy thật là..."

"Dù sao nhiệm vụ cũng không phải trò đùa, tất nhiên phải đối xử nghiêm túc."

Lúc Nam Cung Vân nói ra những lời này, biểu cảm cũng trở nên hết sức nghiêm túc, hẳn là trước đó đã bị thua thiệt trên phương diện này.

Sau khi Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn phát biểu suy nghĩ của mình, thì ánh mắt của Hạ Thiên Kỳ lại đặt trên người Lãnh Nguyệt.

Người khác có lẽ không biết được năng lực của Lãnh Nguyệt, nhưng hắn lại biết rất rõ, Lãnh Nguyệt chẳng những là một tay Thuật Pháp rất trâu bò, mà cũng hiểu biết rất nhiều về bí văn linh dị, chỉ riêng trên phương diện này, thực tế mà nói, sợ là Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn hợp lại, cũng không thắng nổi hắn ta.

"Nguyệt Nguyệt, anh nghĩ như thế nào thì nói đi, trước đó Mẫn Mẫn và Nam Cung Vân đều đã thả con tép, bắt con tôm, anh cũng mau nói vài câu lời vàng ngọc đi."

"Nam thần, anh mau nói suy nghĩ của anh đi."

Lúc này, Nam Cung Vân cũng a dua nói theo.

"Hừ!"

Lưu Ngôn Mẫn ăn chút dấm chua, trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt, tiếp đó lại nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đang liếc về phía hắn ta cười xấu xa, không khỏi mắng:

"Anh cười cái rắm, tôi nhanh nhạy, sẽ không ăn dấm!"

"Ài, anh nhanh nhạy, nghe anh nói, thật sự là quá chuẩn xác. Tôi vừa mới nói đúng, là đang cười cái rắm."

"Anh..."

Hạ Thiên Kỳ đắc ý cười cười, đấu võ mồm thì từ nhỏ đến giờ hắn chưa bao giờ sợ người nào cả.

Nhớ lại năm đó, lúc còn đi học, hắn nổi danh trong trường học là lưu manh. Thích thì tùy tiện mắng chửi người khác, tiện tay có thể đánh người lại còn rất thích đá người khác.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, cũng bởi vì ba cái tùy tiện này mà hắn đã bị mẹ hắn giáo huấn không ít lần.

Thấy Hạ Thiên Kỳ và Lưu Ngôn Mẫn đã yên tĩnh trở lại, lúc này, Lãnh Nguyệt mới chậm rãi, mở miệng nói ra suy nghĩ của mình:

"Tôi cảm thấy nhiệm vụ này cũng không có vẻ quỷ dị như vậy đâu, bởi vì thứ bọn người Liễu Chí Thành nhìn thấy hoàn toàn có thể là thực hiện trong ảo cảnh.

Một con quỷ có thể tạo ra ảo cảnh, một con quỷ khác lại có năng lực giết người, như vậy mới làm ra chuyện gọi là rạp chiếu phim không tồn tại, và che mắt hết những người quan sát là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bọn họ là người bình thường, tình cờ gặp phải tình huống này khẳng định khó mà phân biệt được, nhưng đổi lại là chúng ta, thật giả thế nào có thể tìm tòi là biết ngay."

"Theo ý của anh, thì tối nay chúng ta đi theo Liễu Chí Thành trở về?"

"Ừm. Tất nhiên, những ngày qua trong nhà ông ta đã phát sinh ra những chuyện kỳ lạ, vậy thì hôm nay cũng không ngoại lệ đâu."

Lãnh Nguyệt nhìn thoáng qua Hạ Thiên Kỳ, lại liếc mắt đến chỗ Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn, sau đó mới nói thêm:

"Tóm tại, hôm nay tôi sẽ trở về cùng ông ta."

Vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ cho rằng Lãnh Nguyệt sẽ nghe theo một chút suy nghĩ của Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn, kết quả là nói ra một câu cứng cỏi như vậy. Đây không phải là thầm nói với bọn họ, mặc kệ các người có đi hay không, nhất định hôm nay tôi sẽ đi, tùy các người cả đấy.

"Anh nói lời này là có ý gì! Tốt xấu gì chúng ta cũng là một đội. Tối thiểu cũng phải nghe theo suy nghĩ của những người khác chứ!"

Giống như sự lo lắng của Hạ Thiên Kỳ, nghe xong, Lưu Ngôn Mẫn lập tức không muốn.

Tuy nhiên cũng không thể trách Lưu Ngôn Mẫn tức giận như vậy. Dù sao bọn họ cũng chưa hiểu rõ lẫn nhau, nay lại nghe những lời này, chỉ cảm thấy là Lãnh Nguyệt đang giả vờ lãnh đạm.

"Chúng ta vẫn nên đi cùng nhau, dù nói thế nào thì chúng ta có bốn người, ở cùng một chỗ mà nói, thì tối thiểu sẽ giảm được sự nguy hiểm."

Trong này, người Lưu Ngôn Mẫn quen thuộc nhất, không phải ai khác, chính là Nam Cung Vậy, vậy nên người trung gian đứng ra hòa giải chỉ có thể là cô ta.

Cũng may, Lưu Ngôn Mẫn nói chỉ là nói như vậy, chứ không hề để bụng, chỉ là đồng ý, nhưng không được tình nguyện cho lắm.

Sau khi đã thảo luận xong bước kế tiếp của kế hoạch, Hạ Thiên Kỳ lại chỉ vào cái bao đang để ở trên bàn, hỏi:

"Vậy cái này phải làm sao vậy giờ?"

"Lát nữa tôi mang theo nó."

Lãnh Nguyệt nhìn cái túi kia một chút, thuận miệng nói ra.

Gọi Liễu Chí Thành đang ngồi ở phía đối diện lo lắng chờ đợi, Hạ Thiên Kỳ nói cho ông ta ý định đêm nay sẽ cùng ông ta về nhà, để bảo vệ cho ông ta.

Nghe xong, Liễu Chí Thành rất vui mừng, liên tục cảm tạ mấy người kia có ơn cứu mạng, sau đó lái xe dẫn bọn hắn đến chỗ ở của ông ta.

"Tôi năm nay đã 33 tuổi, nhưng vẫn chưa kết hôn. Trước kia cảm thấy đàn ông phải đặt sự nghiệp lên đầu, đến khi có tiền rồi thì lại không tìm được cô gái nào, kết quả đợi đến lúc có tiền mới giật mình phát hiện, bản thân đã bỏ qua thời điểm tốt nhất.

Hiện tại tôi vẫn đang tìm, cũng chỉ có thể nhờ vào người khác giới thiệu, nhưng lại không muốn kiểu xem mặt, vì hoàn toàn là chú trọng sinh hoạt, vốn dĩ không tồn tại tình yêu..."

Lúc này Liễu Chí Thành nhìn lên bầu trời, cũng chỉ vì lúc nãy Hạ Thiên Kỳ buột miệng hỏi ông ta đã kết hôn hay chưa, rốt cục lại nói một tràng dài như vậy, lần này thật đáng cảm khái và sầu não.

Chuyện riêng của Liễu Chí Thành, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không có hứng thú, đối với tình yêu, hay hôn nhân trước mắt cũng gần như không có khái niệm gì, vậy nên, nghe xong những lời giảng giải về những chuyện đã qua của ông ta, hắn vốn dĩ là không tồn tại một chút nào gọi là sầu não.

Hạ Thiên Kỳ một câu cũng không đáp, rất nhanh bọn hắn đã ở trong thang máy, đi đến tầng lầu nhà của Liễu Chí Thành.

Liễu Chí Thành lấy chìa khóa tra vào ổ, theo sau, bọn hắn cũng lần lượt bước vào.

Căn phòng rộng hơn tám mươi mét vuông, hai gian phòng ngủ một lớn một nhỏ khá tương đối, sắp xếp cũng rất sạch sẽ, không giống với nhà của một người đàn ông độc thân cho lắm.

"Nhà cửa chỉ thu dọn qua loa."

"Ngày đó tháo cái van xuống, mới thu dọn lại."

Liễu Chí Thành nói, mặt lộ vẻ đắng chát, lắc đầu.

Lưu Ngôn Mẫn đi lòng vòng trong phòng, Hạ Thiên Kỳ lại đi ngay vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh ra.

Nhưng vừa mở ra, hắn không khỏi bị dọa mà giật mình một cái, bởi vì ba bốn cái đầu người đã đông cứng thành khối băng, bị chen chúc nhét vào bên trong.

"Đây là những cái đầu người liên tục xuất hiện trong nhà ông mấy ngày nay sao?"

"Đúng vậy, trong tủ lạnh không còn chỗ để bỏ nữa rồi."

Nghe Liễu Chí Thành trả lời, Hạ Thiên Kỳ đưa tay đóng của ủ lạnh lại, đi đến chỗ Lãnh Nguyệt đang đứng cạnh cửa phòng bếp quan sát tủ lạnh, hỏi:

"Cái túi xách kia anh xử lý nó như thế nào?"

"Thiêu hủy."

"Trong này sao?"

"Ừm."

Lãnh Nguyệt vẫn như cũ, không nói nhiều, lúc này lại xoay người trở ra phòng khách, nơi bọn người Lưu Ngôn Mẫn đang ngồi, lấy cái túi xách đang đặt trên bàn trà kia.

Lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng đi theo, đứng một bên chăm chú quan sát hành động kế tiếp của Lãnh Nguyệt.

"Anh muốn mở nó ra?"

Thấy Lãnh Nguyệt muốn mở cái bao kia ra, Liễu Chí Thành không khỏi hỏi một câu.

Lãnh Nguyệt không để ý đến ông ta, tay lúc này đã mở cái bao kia ra, tiếp theo đem vải trải rộng ra, để lộ cái đầu người ở bên trong.

Cái đầu người này đúng thật như Liễu Chí Thành nói, hai mắt đỏ máu, trên mặt tràn đầy oán độc.

Tuy nhiên, Lãnh Nguyệt cũng không thấy sợ, sau khi đưa tay sờ vào, vội lấy từ trong ba lô ra hai lá bùa màu vàng và cái chuôi kiếm không lưỡi kia.