Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quẹo Vào

Chương 6




Khoảng cách trung bình trong giao tiếp giữa các cá nhân là 45cm.

Có lẽ Thẩm Ngôn Khanh nghiêm túc hơn, cô ấy đã quen với việc giữ một khoảng cách nhất định với mọi người, tiếp xúc trong phạm vi một mét sẽ khiến cô ấy rõ ràng không thoải mái, thậm chí chán ghét.

Mà bây giờ trước mặt cô ấy là một người gần như xa lạ, cách nhau chỉ khoảng 15cm, đây là khoảng cách thuộc về phạm vi thân mật.

Nhưng Thẩm Ngôn Khanh cũng không đẩy Kiều Ý ra.

Kiều Ý đỏ mặt, bộ dáng mơ màng của cô nhìn rất trẻ con, ánh mắt mông lung nhưng biểu cảm lại rất nghiêm túc, điều này khiến Thẩm Ngôn Khanh không nỡ đẩy ra.

"Chị ơi... Đưa em về nhà..." Kiều Ý cảm giác được dược lực sắp phát huy, trong lòng rất bất an, không biết hậu quả sẽ như thế nào, hiện tại chỉ muốn tìm một căn phòng để nhốt mình lại. "Chị đưa em về nhà được không? Xin chị..."

Giọng điệu vừa chân thành vừa bất lực.

Người phụ nữ trước mặt thậm chí còn không biết tên, chỉ gặp mặt một lần lại mang đến cho Kiều Ý ột cảm giác an toàn trước đây chưa từng có, nếu có thể, cô rất muốn ôm cô ấy.

Mỗi khi sợ hãi bất lực, cô luôn muốn có ai đó để ôm mà không cần nói bất cứ điều gì. Nhưng người kiên cường như cô Kiều đây nhất định sẽ không thừa nhận bản thân khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Tất nhiên Thẩm Ngôn Khanh cũng đã để ý tới phó đạo diễn Lý, trước đó khi chuẩn bị cho《Đảo kế》thì hai người đã gặp nhau một vài lần.

Vậy mà lại đụng phải nhà sản xuất, thái độ của phó đạo diễn Lý thay đổi ngay lập tức, ông ta nhiệt tình chào hỏi: "Thẩm tổng, thật trùng hợp ~ Đoàn phim chúng tôi tới đây ăn uống, Tiểu Kiều uống nhiều nên nói lung tung, cô để cô ấy cho tôi, tôi sẽ liên hệ với người đại diện của cô ấy. Ngại quá, gây phiền phức cho cô rồi..."

Dứt lời, phó đạo diễn Lý muốn giành lấy Kiều Ý từ tay Thẩm Ngôn Khanh.

Thẩm Ngôn Khanh cau mày, nhìn thấy Kiều Ý không cam lòng, "Quên đi, tôi sẽ bảo trợ lý đưa cô ấy về nhà."

"...Cảm ơn." Kiều Ý yếu ớt nói và bắt đầu đổ mồ hôi.

Vịt vào miệng rồi lại bay đi!

Phó đạo diễn Lý nhìn bộ dáng yếu đuối của Kiều Ý sau khi uống thuốc thì không khỏi tự tát vào mặt mình, biết trước sẽ như thế này, chỉ cần dùng mạnh hơn một chút là xong!

Thấy Kiều Ý ôm chặt cánh tay của Thẩm Ngôn Khanh, trợ lý của cô ấy muốn bước tới giúp đỡ, nhưng không ngờ Kiều Ý lại vung tay không cho người ta tới gần, "... đừng đến đây... đừng..."

Bây giờ ngoại trừ Thẩm Ngôn Khanh, cô không thể tin tưởng bất cứ ai, đặc biệt là đàn ông.

"Tiểu Tiết, hôm nay cũng uống nhiều rượu đừng lái xe, tôi tự mình về."

Trong bữa tiệc vừa rồi, trợ lý Tiết đã đỡ không ít rượu cho Thẩm Ngôn Khanh, nên bây giờ anh ấy không thể lái xe được.

"Thẩm Tổng, còn cô gái này thì sao?"

"Anh bắt một chiếc xe đưa cô ấy về."

Thành thật mà nói, Thẩm Ngôn Khanh cũng không dễ dàng tin tưởng Kiều Ý, bây giờ các nữ diễn viên dùng đủ mọi thủ đoạn để tiến thân, có vài người thậm chí không ngại cô là nhà sản xuất nữ mà bất chấp lao vào.

"Vâng, Thẩm tổng." Trợ lý Tiết tiến lên một bước đỡ Kiều Ý đi.

Lúc này bất cứ ai lại gần mình, Kiều Ý đều có cảm giác sắp bị xâm phạm, vì thế cô giơ chân đá người đang đi tới...

Ôi ngoan ngoãn của mình...

Trợ lý Tiết sợ tới mức nhanh chóng dùng tay bảo vệ nơi trọng yếu, nếu bước thêm nữa chắc chắn sẽ không đứng dậy nổi.

"Đừng chạm vào tôi... đừng chạm vào tôi, tránh xa ra..."

"...Chị, đưa em về đi..." Những giọt mồ hôi chảy xuống trán Kiều Ý.

Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, Thẩm Ngôn Khanh cũng từng thấy những điều kỳ lạ hơn, vì hôm nay cô ấy đã nhúng tay vào việc của người khác vậy thì đưa cô về thêm một đoạn cũng không phải chuyện gì lớn.

"Nhà cô ở đâu?"

Kiều Ý chui vào ghế sau, thân thể yếu ớt chỉ biết nằm đó liên tục nói cảm ơn.

Nóng quá, nóng quá. "Có thể... có thể bật điều hòa được không..."

Thẩm Ngôn Khanh mới vừa thắt đai an toàn và khởi động xe.

Thời tiết này cũng không quá nóng mà?

Hai đùi Kiều Ý cọ vào nhau vì như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút, mặt cô đỏ bừng. Thuốc có nhất thiết phải mạnh như vậy không, Kiều Ý cho rằng khả năng tự chủ của cô khá tốt, nhưng hiện tại rõ ràng cô không thể chịu đựng được nữa.

Thẩm Ngôn Khanh quay đầu nhìn bộ dáng của cô, có gì đó không đúng, "Cô bị đánh thuốc rồi?!"

"Ừm..."

Vốn dĩ là một từ ngữ đơn giản khẳng định, nhưng khi thốt ra khỏi miệng Kiều Ý lại biến hóa 180 độ, hàm súc vô hạn!

Kiều Ý muốn nói nhưng việc mất hết liêm sỉ mà cô làm là do tác dụng của thuốc, không hề liên quan tới cô.

Nhưng lúc này cô không thể nói được một câu dài như vậy, cô lặng lẽ cuộn tròn ở ghế sau, ôm đầu rồi ngất đi.

Thẩm Ngôn Khanh bắt đầu có chút hối hận, hôm nay cô ấy nhiệt tình như vậy, cuối cùng lại tự chuốc lấy rắc rối. May mắn thay, vị trí căn hộ không xa hội quán, chỉ hơn 10 phút đã tới nơi.

"Tới rồi, xuống xe."

Kiều Ý còn đang hôn mê.

"Kiều tiểu thư, dậy đi, tới rồi." Thẩm Ngôn Khanh căng da đầu dùng tay đẩy đẩy Kiều Ý.

Kiều Ý đã đổ mồ hôi đầm đìa, hai mắt nhắm chặt, môi dưới bị cắn trắng bệch.

"...Tiểu Nhược ngoan... Ngày mai mẹ lại tới..."

"Mẹ... con nóng quá... con... con sợ..."

"Có thể ôm con được không..."

Đây là người như thế nào chứ? Thẩm Ngôn Khanh nghe Kiều Ý lẩm bẩm, cô ấy nghĩ, có thể đi cô nhi viện làm từ thiện chắc cũng không tệ lắm.

Cô ta là dạng người gì thì liên quan gì tới mình chứ. Truyện Trinh Thám

Sau khi xuống xe, Thẩm Ngôn Khanh tốn rất nhiều công sức mới kéo Kiều Ý đứng dậy, vỗ nhẹ vào mặt cô để cô tỉnh lại: "Đã đến rồi."

"Vậy, cám ơn..."

Kiều Ý xuống xe, chống thân xe khập khiễng bước đi, nhiệt độ thân xe thấp hơn nhiệt độ cơ thể cô, khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cô chỉ đơn giản nằm trên chiếc Porsche không rời đi, hạ nhiệt độ trước rồi tính.

Thẩm Ngôn Khanh mới vừa lên xe, sau khi nhìn gương thì thấy cô đang dựa vào xe. Kiều Ý bám vào xe của cô như một con tắc kè, rồi bắt đầu c ởi quần áo...

May mắn cô đang choáng váng không thể chạm tới dây kéo sau váy, nếu không tình cảnh sẽ xấu hổ đến mức nào.

Không biết qua bao lâu, Kiều Ý cảm giác có đôi tay tóm lấy cô: "Quên đi, tôi đưa cô lên."

Sau đó, cảm thấy mình bị ai đó đỡ đi cô mới chậm rãi bước từng bước về phía trước. Hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ chóp mũi khiến cơ thể cô lại bắt đầu cử động, các giác quan khác nhau của cô dường như được phóng đại lên vô số lần, làn da nơi cả hai người chạm vào nhau bắt đầu trở nên nóng hơn...

"...Tránh xa tôi ra...Tôi không thể kiềm chế được..."

Kiều Ý nắm chặt nắm tay, môi mấp máy lẩm bẩm, một mặt muốn đẩy người bên cạnh ra, mặt khác lại muốn đến gần cô ấy, cướp lấy hơi thở của cô ấy.

"...Ôm tôi..."

Thẩm Ngôn Khanh: "..."

Cũng may Kiều Ý không mê sảng đến mức không tìm được nhà, vừa vào cửa liền nóng lòng muốn c ởi quần áo, đẩy nhẹ Thẩm Ngôn Khanh, "Đừng tới gần tôi, đừng..."

Có thể là do liều lượng thuốc không lớn, hoặc là do Kiều Ý uống không nhiều rượu, cho đến nay tuy thân thể có chút khó chịu nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí.

Kiều Ý cởi giày cao gót trước, sau đó đi chân trần vào phòng tắm vừa c ởi quần áo, mặc kệ những người khác trong phòng, hiện tại cô cần phải "hạ nhiệt".

Giày, váy, đồ lót, qu@n lót... Kiều Ý vừa đi vừa ném thành một đường, chỉ vài động tác mà quần áo trên người cô đã rơi xuống đất. Thẩm Ngôn Khanh quay đầu sang một bên, cô ấy tôn trọng sự riêng tư cá nhân, tất nhiên đối với cơ thể người khác càng không có hứng thú.

Vì vậy, Thẩm Ngôn Khanh vẫn lựa chọn trực tiếp rời đi, cũng không cần đợi đối phương cảm ơn.

"A!"

Âm thanh té ngã lại thêm một tiếng kêu thảm thiết.

Trạng thái hiện tại của Kiều Ý chính là đi ba bước thì vấp, đi năm bước lại ngã, mặt đất bằng phẳng như vậy, người đi như thế nào mới bị ngã chứ.

"Này! Cô ổn chứ?"

Thẩm Ngôn Khanh còn chưa đi ra cửa liền nghe được kêu thảm thiết, biết đối phương hiện tại đang tr@n truồng cũng không dễ dàng nên quay người lại hỏi.

Hồi lâu không có phản ứng, cô ta bị ngã ngất đi sao?

Thẩm Ngôn Khanh quay người lại, hiện ra trong tầm mắt là một thân hình khỏa thân của một phụ nữ, làn da trắng như tuyết và mái tóc đen buông xõa, chỉ riêng sự tương phản màu sắc đã có tác động mạnh mẽ đến thị giác...

Hình ảnh này thực ra khá nghệ thuật, làm người mẫu chắc phải hoàn hảo lắm.

Thẩm Ngôn Khanh lại đi qua, cô ấy cúi xuống vươn tay ra giữa không trung nói với cô, "Cô không sao chứ..."

Nhìn thấy cô vẫn nằm bất động trên mặt đất, Thẩm Ngôn Khanh đành phải dùng tay đẩy vai cô.

Kiều Ý đột nhiên xoay người đối mặt với cô ấy, ánh mắt mông lung, khóe miệng cười, nhìn thấy gương mặt như đã tùng quen biết thêm nữa là mùi hương trên người cô ấy. Cô bắt lấy tay đối phương và dùng sức kéo về phía mình.

Đã bảo cô tránh xa mà cô vẫn muốn lại gần!

Thẩm Ngôn Khanh nhất thời mất đi trọng tâm, ngã nhào vào Kiều Ý, cũng may cô ấy nhanh tay đỡ xuống sàn nhà nên hai người mới tránh được cảnh dán vào nhau, ngay cả bầu không khí cũng sẽ thay đổi.

Tới khi cô ấy muốn đứng lên thì lại không thể động đậy.

Kiều Ý nằm trên sàn nhà, vươn hai tay ôm chặt cô ấy, cô ngẩng đầu tiến đến cổ đối phương say mê nói: "Đã nói đừng tới đây..."

Khi Thẩm Ngôn Khanh chưa kịp đẩy cô ra đã bị cô xoay người đ è xuống dưới. Khoảng cách hiện tại không tới 10cm, trước nay Thẩm Ngôn Khanh chưa từng trải qua cảm giác như vậy, quan sát người nào đó trong khoảng cách quá gần thì bầu không khí đều sẽ thay đổi.

"Cô đang làm gì thế, tránh ra!"

Thẩm Ngôn Khanh sợ đụng tới nơi không nên đụng, cô ấy lại không dám lộn xộn, vô tình làm nhiệt độ cơ thể tăng lên.

Kiều Ý không thỏa mãn với khoảng cách 10cm, cô cúi xuống sau đó hôn một cái lên má Thẩm Ngôn Khanh, sau đó chậm rãi buông cô ấy ra, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm: "Chị ơi... Chị đẹp quá..."

Không thể nhịn được nữa, Thẩm Ngôn Khanh hung hăng đẩy cô ra, cô đã đụng tới giới hạn của cô ấy!

Giữa người với người, quả nhiên vẫn nên giữ khoảng cách là tốt nhất!

Kiều Ý bị cô ấy dùng sức đẩy nên đầu va vào sàn nhà rất mạnh, "Ui... chỉ đùa chút thôi mà. Chị bạo lực quá."

Hiệu quả của thuốc chỉ kéo dài một thời gian, hiện tại Kiều Ý đã ổn hơn nhiều, cô không còn xúc động như ban nãy, cũng đã có tâm trạng vui đùa. Chẳng qua đầu bị va chạm vẫn cảm thấy hơi choáng.

Bởi vì một chút lòng trắc ẩn mới làm ra trò đùa như đêm nay, Thẩm Ngôn Khanh cũng không biết gần đây mình bị làm sao, tại sao lại quan tâm tới một người như vậy?

Chẳng lẽ tức giận rồi?

Kiều Ý ngồi dậy, cô co chân dùng tay ôm đầu gối, chỉ muốn che đi bộ phận kín đáo, ngay cả tiếng bước chân của Thẩm Ngôn Khanh cũng cho biết cô ấy vô cùng tức giận.

"Vừa rồi tôi hôn cô chính là để cảm ơn cô đưa tôi về nhà. Cô không cần phải lo lắng như vậy."

Lo lắng? Tuy rằng vừa rồi tim đập rất nhanh nhưng cũng không tính là như lời cô ta nói đi? Thẩm Ngôn Khanh không quan tâm người này muốn chơi gì, dù sao từ nay về sau sẽ không tiếp xúc với cô nữa, "Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

"Phải rồi, cô tên..."

Kiều Ý vẫn không hỏi tên thì cô ấy đã bước ra ngoài và tiền tay đóng cửa lại đánh sầm một tiếng rất vang.