Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quẹo Vào

Chương 11




"Cô có bạn trai rồi sao?"

Lúc này Kiều Ý càng bối rối hơn, từ góc độ công việc thuần túy thì không nên hỏi vấn đề này đúng chứ? Nhưng nếu đứng trên lập trường cá nhân...

Tình cờ Thẩm Ngôn Khanh lại hỏi câu này đúng vào lúc tim Kiều Ý đang đập rất nhanh, đầu óc suy nghĩ linh tinh. Không thể trách cô ấy suy nghĩ quá nhiều, bản thân câu hỏi rất dễ bị hiểu lầm, ngay từ đầu Kiều tiểu thư cũng không chính trực cho lắm.

"Nếu không tiện thì không cần trả lời." Thẩm Ngôn Khanh khoanh tay, cô ấy thấy hơi lạnh.

Người đẹp chủ động đưa mình về nhà, lại hỏi mình có bạn trai không, bầu không khí thế nào đây? Có cái gì đó không đúng. Chẳng lẽ trò đùa đêm đó khiến mình và cô ấy thân thiết hơn à? Hay là nói... cô ấy có ý đồ gì với mình?

"Không... không có, tôi độc thân!"

Kiều Ý lắc đầu, sợ người ta cho rằng mình có bạn trai, cô còn đang muốn hỏi cô ấy: Cô thì sao?

Đây không phải vô nghĩa à, Thẩm Ngôn Khanh và Diệp Vũ đính hôn cả công ty đều biết, tính cả quan hệ không rõ ràng nào đó của mình và cô ấy, nghĩ tới thôi đã thấy đau lòng.

"Tối rồi, để tôi đưa cô về."

Lúc này Thẩm Ngôn Khanh là trực tiếp đứng lên, mà không hỏi ý kiến đối phương, giống như mệnh lệnh cấp trên cho cấp dưới.

Nếu cô không hiểu sai, Kiều Ý cảm thấy người kia đang quan tâm cô, hơn nữa là dùng thái độ lạnh nhạt để chăm ssc, giọng điệu này lại khiến cô có chút vui vẻ.

Cho dùng mình muốn trúng gió thì Kiều Ý cũng không đành lòng để người ta bị lạnh, cuối cùng cô cũng còn một chút lòng tốt nói.

"Tôi tự..."

Nói được một nửa cô nghĩ: từ chối làm gì, có xe đưa về không tốt hơn à? Vì thế sửa miệng: "Tôi đi thay quần áo."

Sau khi thay quần áo và chỉnh sửa khuôn mặt, Kiều Ý leo lên xe của Thẩm Ngôn Khanh, cô còn thấy chiếc xe này rất quen thuộc.

Cô tự giác ngồi ghế phụ lái, trên đường đi cũng rất yên tĩnh, Thẩm Ngôn Khanh cũng không nói gì.

Đèn đỏ phía trước còn khoảng 120 giây.

Bầu không khí yên tĩnh, vừa lúc Kiều Ý tĩnh tâm ngẫm lại, cho não thở một chút.

Kết thúc một ngày quay phim, thần kinh căng thẳng của cô cũng được thả lỏng, Phụng Sa thường nói: "Chị Kiều, chị ở phim trường với lúc bình thường như hai người khác nhau vậy!"

Phụng Sa nói "như hai người khác nhau" vì là cô chưa từng thấy ai như Kiều Ý, lưỡng lự giữa nghiêm túc và không đứng đắn, đáng tin cậy và không đáng tin cậy. Dù đã ở bên Kiều Ý được hai năm nhưng cô cũng không dám vỗ ngực nói rằng mình hiểu chị Kiều.

Diễn xuất là một chuyện, cuộc sống là một chuyện khác, trong suy nghĩ của Kiều Ý, công việc và cuộc sống phải khác biệt. Thái độ chuyên nghiệp của cô được thể hiện trên phim trường, ngày thường thì cứ thể hiện "yêu tự do không rào cản" thôi, hơn nữa, con người nhiều mặt là điều khó tránh khỏi, miễn là không có gì sai trái.

Còn có 60 giây, nên đánh vớ không khí buồn chán này một chút, Kiều Ý bắt đầu nghĩ nên nói gì đó.

Cô vuốt trán lại nghiêng thân một chút qua gương chiếu hậu để sửa tóc, sau đó quay sang hỏi Thẩm Ngôn Khanh.

"Khụ khụ... Chuyện lúc trước, cô sẽ không để ý đúng không?"

Tay Thẩm Ngôn Khanh vịn tay lái nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục để Kiều Ý nhìn nửa bên mặt: "Chuyện gì?"

"Chính là buổi tối ngày hôm đó, cô quên rồi sao?" Kiều Ý nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn Khanh, cô muốn xem cô ấy có thay đổi cảm xúc hay không.

Thẩm Ngôn Khanh không nói gì, cô ấy cũng không nhìn cô.

"Buổi tối ngày đó đó!" Kiều Ý nhấn mạnh, như là đêm đó đã xảy ra chuyện gì khó nsoi, sau đó cô còn muốn từ từ kể: "Chúng ta..."

"Kiều tiểu thư." Thẩm Ngôn Khanh quay đầu lại, ánh mắt kia không chút khách khí, nói nhiều như vậy mà kêu tâm trạng không tốt? Mình nghĩ nhiều rồi, "Cô yên lặng chút đi."

Chính là ánh mắt này! Ánh mắt quen thuộc này, trong sự lạnh lùng còn xem lẫn khinh thường, trong khinh thường còn có lại có chút chán ghét. Kiều Ý cảm thấy chính mình có xu hướng cuồng tự ngược, ánh mắt này chắc cô sẽ nhớ mãi không quên.

Kiều Ý ngồi im, sau đó bắt đầu ngắm nhìn đối phương, sau đó cả người vào trạng thái "cắt điện, mắt cô ấy rất đẹp, hoàn toàn không cần đánh mắt quá đậm, đúng là đôi mắt hút người.

Sự thật chứng minh, đối diện là hành động rất thần kỳ, rất nhiều tình cảm chậm rãi lên men khi hai người đối diện nhau, sau đó biến hóa, giống như... Hai người nhìn nhau lâu còn có khả năng muốn hôn người kia!

Thẩm Ngôn Khanh bị Kiều Ý nhìn chằm chằm đến mức không tự nhiên, né tránh ánh mắt của cô để tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen.

Kiều tiểu thư đã từng dùng 10 giây nhìn chằm chằm đã khiến một nữ diễn viên cùng đoàn phim mặt đỏ tai hồng, sự tích quang vinh này khiến cô luôn lấy làm tự hào, nhưng tới Thẩm Ngôn Khanh, hiệu quả không được như vậy.

"Ở đây à?" Thẩm Ngôn Khanh nhớ lần trước đưa cô nhà không phải nơi này.

Kiều Ý cởi đai an toàn, gật đầu nói, "Ừm, tôi chuyển nhà. Chị ơi..."

Không biết tại sao khi Thẩm Ngôn Khanh nghe thấy cô gọi "chị ơi" lại dễ nghe hơn hẳn, gọi cô ấy là "Thẩm tổng" thì lại khá lúng túng.

Kiều Ý chậm chạp không xuống xe, "Chị không ngại tôi gọi như vậy... đúng không? Ý tôi là... chị cứ gọi tôi là Kiều Ý là được. Còn nữa, chị có thể dành chút thời gian thăm Tiểu Nhược được không? Con bé có chút nhớ chị." Khi nãy ở trên sân thượng Kiều Ý đã muốn nói chuyện này, chẳng qua bị câu hỏi của Thẩm Ngôn Khanh ngăn lại.

"Được, tôi sẽ."

Kiều Ý đang chuẩn bị mở cửa xe bỗng dừng lại, cô hỏi: "Buổi tối ngày đó, chị thật sự không ngại?"

Không sai, Kiều tiểu thư cố ý hỏi như vậy.

Xem ra nếu không trả lời thì chắc không xong với cô, vì thế Thẩm Ngôn Khanh chỉ trả lời cho có lệ: "Không ngại."

Thẩm Ngôn Khanh vừa nói ra hai chữ này, đối phương đã "nhào tới"...

Kiều Ý nhích tới gần, nếu cô ấy không ngại thì có thể ôm ~ Cô thề rằng lần này thực sự chỉ là một cái ôm thuần túy để bày tỏ lòng biết ơn của mình.

"Cảm ơn chị hôm nay ở cùng tôi, còn đưa tôi về nhà!"

Một cái ôm lịch sự không quá ba giây, Thẩm Ngôn Khanh không đẩy cô ra chỉ là thân thể có chút cứng ngắc.

Chẳng lẽ mình không còn ghét tiếp xúc gần với người khác sao?

Kiều Ý xuống xe vẻ mặt khờ dại cười vẫy tay, tiếp theo cô tự lầm bầm: "Mình và cô ấy đã như vậy, có thể làm bạn được rồi nhỉ?"

***

"Chị ơi, chị đưa Kiều Ý về nhà rồi sao?" Thẩm Ngôn Khanh vừa nhận điện thoại liền nghe được giọng nói hấp tấp của Nhan Phàm.

"Tới rồi, Ngôn Phàm, không có lần sau, em nghĩ chị rảnh rỗi lắm sao?"

Trước đó Nhan Phàm nói tình hình vô cùng nghiêm trọng, lại cường điệu Kiều Ý bị trọng thương khiến tâm trạng không tốt! Hắn dặn dò Thẩm Ngôn Khanh nhất định đưa cô về nhà an toàn.

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Ngôn Khanh không có cách nào từ chối đủ loại yêu cầu do tên tiểu tử mặt dày này đưa ra, khi cô ấy tìm thấy Kiều Ý, cô làm gì bị trọng thương chứ? Chẳng qua bị trầy da hơi nhiều một chút, đến nỗi tâm trạng không ổn cô ấy cũng không cho là vậy, Thẩm Ngôn Khanh không thể hiểu nổi.

"Em cũng mệt mà, giờ mới xong việc. Đúng rồi, chị gái à, cô ấy có bạn trai chưa?"

Không nói chuyện này còn đỡ, vừa nói tới đây, Thẩm Ngôn Khanh liền muốn túm cái người trong điện thoại ra. Bây giờ nghĩ lại cô ấy cũng không thể tin được, lúc đó sao cô ấy lại hỏi ra vấn đề như vậy?

"Không, nhưng cô ấy không phù hợp với em."