Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 51: họ cưới nhau thật




Chồng tôi nói chỉ có chuẩn.

Dân chơi như Tôn Hạo, lại có ngày bị ép cưới Thư Nhiễm. Hai gia đình không muốn vì chuyện này mà trở mặt nhau, đích thân bà nội Tôn nói " Tôn Hạo phải có trách nhiệm với con gái nhà người ta".

Đôi trẻ không muốn cũng phải chịu dù tôi đoán là họ không hẳn là yêu nhau. Tôn Hạo vì danh tiếng nhà họ Tôn, bố mẹ anh ta vớ được con dâu như Thư Nhiễm thì như vớ được vàng. Thư Nhiễm cũng không thể hai lần mất mặt vì cùng một nhà họ Tôn, nên miễn cưỡng gả đi.

Trong hôn lễ, ai cũng cố gượng cười, chỉ có hai nhân vật chính là không cười từ đầu đến cuối.

Thấy Thư Nhiễm nhăn nhó, tôi liếc nhìn bó hoa cưới kết từ lan Nam Phi màu trắng trên tay người em dâu mới.

- Dau dล่น sao?

Nói thật là chúng tôi không thân, nhưng giờ cũng không thể tỏ ta thù địch. Tuy tôi thua tuổi nhưng vai vế lớn hơn, vẫn nên thể hiện chuẩn mực.

- Ừm. Mùi hoa khiến tôi thấy nhức đầu.

Thư Nhiễm cũng chưa quen gọi tôi là chị. Vì có kinh nghiệm cưới trước, nên tôi đã tránh dùng hoa này trong hôn lễ. Cơ bản là Tôn Hưng rất chỉn chu ở cả những chi tiết nhỏ, nên hôn lễ của tôi cực kỳ suôn sẻ. Khác với hôn lễ của

Tôn Hạo và Thư Nhiễm, họ chả quan tâm mặc cho phụ huynh muốn làm gì thì làm. Nghe nói lúc thử váy cưới Tôn Hạo còn không tới nữa.

- Lan Nam Phi đẹp nhưng quả thực mùi làm người ngửi dễ đau đầu. Tôi nghĩ cô nên bảo nhân viên chuẩn bị bó hoa khác thì hơn. Cô sẽ cầm nó hơi lâu đấy, tới tận lúc ném hoa cơ.

Thư Nhiễm không kiêng kị hay phân vân một giây nào, lập tức cho người đem bỏ hoa cũ và thay bằng tuylip trắng. Vấn đề là tuylip phải được cấp nước liên tục, nếu không hoa sẽ héo gục bông. Mà hoa cưới ủ rũ sẽ không may mắn. Thư Nhiễm nhún vai nhìn hoa mới và cười trừ.

- Không sao, miễn không mùi hắc là được.



Rõ ràng là cô ấy cũng chả coi trọng đám cưới này, dù đời người coi đây là sự kiện quan trọng nhất.

****

Sau hồn lễ, Tồn Hưng đã nói chuyện với tôi.

- Em nghĩ hai người họ làm vợ chồng được bao lâu?

Tôi ngờ ngợ quay sang nhìn chồng.

- Ý anh là? Nay là ngày cưới của hai người đó, đừng nói gở.

Đúng là trước đây tôi không ưa hai người đó, nhưng suy cho cùng họ chưa làm gì tổn hại tới tôi cả. Tôi không phải dạng hẹp hòi và thù dai, không ác ý tới mức mong cho người ta tan đàn xẻ nghé.

- Anh suy đoán thôi. Một luật sư quen có tiết lộ cho anh vài điều. Tôn Hạo và Thư Nhiễm đã thỏa thuận hợp đồng hôn nhân, trong đó có điều khoản không sinh con.

Tôi tròn mắt kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ ngủ cùng nhau rồi mà khi cưới lại ghét nhau đến thế?

- Anh không lạ tính cách của Thư Nhiễm, chỉ là không ngờ Tôn Hạo đồng ý dễ dàng. Bà nội rất mong chắt, Thư Nhiễm không sinh con khác nào chặn đứt đường tiến thân của em họ. Tôn Hạo cũng không thể ra ngoài có con rơi con vãi được, vì nhà họ Tôn không chấp nhận con ngoài giá thú. Cảm giác cứ như Thư Nhiễm bị gài vậy, chắc sẽ sớm tách nhau ra.

Nghe vậy lòng tôi tự nhiên chùn xuống. Kể ra cũng tội tội Thư Nhiễm, là phụ nữ vẫn thiệt thòi hơn đàn ông, dù đối phương là tuýp nữ cường đi nữa.

Trong khi tôi ngẩn ngơ nghĩ ngợi, Tôn Hưng đã cầm tay tôi, theo thói quen vuốt ve từng ngón nhỏ.

- Em có tin không? Có lẽ Tôn Hạo đã bỏ lỡ người mình thích, nên giờ lấy Thư Nhiễm cũng chỉ để hoàn thành nghĩa vụ của một người đàn ông mà thôi, chính xác hơn là làm vừa lòng ông bà, bố mẹ.