Quên, Để Được Yêu Em Thêm Lần Nữa

Chương 4: Chuẩn bị




​Nó từ phòng tắm đi ra, mái tóc vẫn còn ướt. Vừa lau qua qua, nó vừa vào bếp. Bánh mì nướng, cafe đen và không quên một ly sữa đậu nành ấm - bữa sáng hoàn hảo của nó. Mang tất cả là chiếc chói giữa vườn, nó ung dung đọc sách, chầm chậm thưởng thức bữa sáng. Từ cửa sổ tầng hai, một ánh mắt dõi theo nó. Ba nó khẽ lắc đầu. Nó lại thế, lại trở về cái vỏ bọc mình vụng về tạo nên. Cái vỏ bọc lạng lùng đó mong manh lắm, nhưng lại không thể phá vỡ từ ngoài, mà phải được mở từ phía trong. Nhưng, nó cứ nú mình, thì bao giờ vỏ bọc mới vỡ? Giá như, cậu bé đó ở đây, để cho nó không trở nên thế này. Giá cậu bé đó ở đây


Ngồi ngoan ngoãn, nó rót trà vào mấy chiếc tách. Cô vừa ngủ dậy, mái tóc hơi rối, rất đáng yêu. Mẹ nó hết nhìn trái nhìn phải lại nhìn lại nhìn ba nó, nhắc khéo

- Uhm, anh à,...

Ba nó "hồn nhiên":

- Sao vậy em? Em có gì muốn nói à?

- Anh nói với tụi nhỏ chưa?

Hai đứa, chỉ biết tròn mắt nhìn. Mẹ nó nghiêm túc, trong khi ba nó vẫn "ngây thơ"

- Chuyện gì cơ? Em nói gì anh không hiểu?

- Cái ông già này, vớ vẩn vừa thôi. Nói luôn cho hai đứa nó biết đi còn giả bộ

- Rồi rồi mà vợ yêu, anh trêu em thôi mà - Ba nó vừa ngọt ngào xoa dịu vợ xong đã quay 180° sang khuôn mặt ngơ ngác của tụi nó, phán tỉnh rụi - Tối nay hai đứa đi dự tiệc thay cho ba

Ặc, nó sặc luôn ngụm trà trong miệng, còn cô đang ngáp ngủ tỉnh luôn

- Cái cái cái cái gì gì ạ? Dự tiệc hả papa? - Lam ngấp nga ngấp ngưng. Còn nó, sau khi lấy lại vẻ lạnh lùng, đáp lại:

- Tiệc gì ạ?

- Tiệc sinh nhật của cậu công tử thừa kế chuỗi khách sạn Zeus.

- Nhưng bọn con còn không quen anh ta mà

Lam mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Nó thở dài, cầm chìa khóa xe

- Haiz, chuyện làm ăn. Rửa mặt nhanh xong đi

- Đi đâu? Đi đâu cơ?

Cô nghệch mặt, mắt tròn xoe nhìn nó. Đi đâu cơ. Cô vừa ngủ dậy, vẫn muốn ngủ nữa cơ. Nó xoa đầu cô, nhẹ nhàng

- Shopping

- Yeahhhhh

Mặt cô như cái bánh bao đã được hấp lại. Trinh thật hết nói nổi cô mà




Chiếc xe đen bóng dừng trước trung tâm thương mại Woods. Nó quăng cái bản đồ cho Lam

- Bản đồ làm gì? Cậu đi đâu à?

- Sợ cậu lạc

- Con nhỏ xấu xa, phũ, đáng ghét, sao toàn coi người ta như trẻ con vậy....

Mọi người đi qua ngoái lại nhìn cô với ánh mắt thương cảm. Giờ, cô mói nhận ra nó đã đi từ lúc nào, còn mình đứng chửi rủa một mình như con điên. Vội cười một cái, Lam nhanh chân bước vào trước khi có người bắt vào viện tâm thần

"Trung tâm thương mại to kinh, to hơn cả nhà mình". Thật là cạn lời với cô mà. Lam đang hoan hỉ đi lên tầng ba, khu của Q&T thì...

Uỳnhhh. Cái mông thân yêu của cô được hôn đất. Haiz, đi đứng kiểu gì mà còn đâm vào người ta. Một bàn tay con trai giơ lên

- Xin lỗi em. Em không sao chứ?

- Sao mà... - Cô định tổng sỉ vả cái người trước mặt thì đã bị gương mặt điển trai của anh mê hoặc, dịu giọng - (không) làm sao được.Nhưng tôi cũng có lỗi.

- Tốt rồi. Chào em. Cho anh xin lỗi nhé

- Không sao

Chàng trai kia đã đi khuất, bỏ lại cô ngẩn ngơ với những suy nghĩ "Soái, soái ca, hoàng tử của lòng mình, xuất hiện rồi ư? Ôi anh ấy xuất hiện thật tình cờ, thật bất ngờ. Anh ấy đẹp trai quá sức, cười quá đẹp. Ôi hoàng tử, anh hoàn hảo quá đi. Mỗi tội, anh lại đi mặc quần áo của AaA. Thôi không sao, người đẹp mặc gì chẳng đẹp. Ôi hoàng tử, cuối cùng anh đã xuất hiện rồi..." Hình như quên chưa kể cho các bạn là chị Ngọc Lam nhà mình cuồng soái ca, cuồng ngôn tình à. Vậy thì biết rồi nha.

Trinh lên, nhân viên gập người cúi chào. Cô đâu rồi nhỉ? Kia rồi, nhưng sao lại đứng ngẩn ngơ thế kia? Nó kéo Lam đi, tiện thể kéo cô về thực tại luôn.

Khu của Q&T

Nó vừa chơi Geometry Dash, vừa chấm mấy bộ đồ Lam chọn. Đáng lẽ, vào những dịp thế này, nó sẽ tự tay thiết kế. Nhưng thờ gian cũng gần kề rồi, mua luôn đồ đã thiết kế trước vậy. Lam cũng rất có mắt thẩm mĩ, nên nó cho co toàn quyền chọn, mình chỉ việc chấm thôi. Cô lôi ra cả chục bộ, nó tưởng chỉ việc chọn thôi, ai ngờ

- Cái này nhé

Lắc đầu nhẹ

- Hãy cái này

Lắc đầu

- Thế còn cái này?

Lại lắc đầu

- Cái này thì sao?

Vẫn lắc đầu

- Cái này vậy

Nó lắc đầu kịch liệt, nhìn cô, hôm này cô làm sao thế nhỉ? Cô chọn chục bộ thì cả chục bộ vớ vẩn, linh tinh. Áo bikini lại đi kết hợp với chân váy công sở. Váy liền ngắn xóe với quần bó lửng thì lại mặc quần lửng ra ngoài váy. Váy yếm cô còn mặc với áo tay phồng lớn. Còn lấy cả áo bra-top mặc với quần... pyjama nữa chứ. Thật hết nói nổi

- Lam, sao thế?

Trinh dúi vào tay cô vài bộ đồ, hỏi. Lam giờ mới chợt bừng tỉnh, không hiểu mình đang mặc cái gì trên người thế này. Lao vào phòng thay đồ, chỉ trong vòng một nốt nhạc, Ngọc Lam xinh đẹp ngày thường cuối cùng đã xuất hiện. Nó gật đầu. Tạm ổn rồi. Nó cũng chọn vài bộ đồ do chính mình thiết kế, rồi vào thử. Sau mấy tiếng lật tung cả khu hàng nhà nó, hai đứa cũng tìm được bộ đồ vừa ý. Sẽ không mất đến mấy tiếng, nếu cô tập trung tìm đồ hơn, chọn đồ bớt linh tinh hơn, và bớt nghĩ vẩn vơ hơn. Tất cả các lí do trên,đều do một người con trai "soái ca" tạo nên. Sao anh lại đâm vào cô chứ? Đều do anh cả thôi



Limm tâm sự: Trả đủ các bạn 2 chương rồi nhé. Yêu các bạn lắm. Mong các bạn ủng hộ Limm và truyện này.