Quế Đường Phong Hữu Thời
Đêm động phòng hoa chúc, chén rượu sứ men xanh ngã lăn lóc bên chân.
Kỷ Nguyệt Lam tiến đến, cười đem Kỷ Thanh Phỉ sau khi uống rượu độc, cả người vô lực, để vào trong tủ quần áo, lại mặc lên hỷ phục của nàng, khoác lên người tấm khăn voan đỏ, ngồi trên giường hỉ của Kỷ Thanh Phỉ cùng Nhiếp Cảnh Thiên, chờ Vương gia tiếp rượu trở về phòng.
Hết thảy đều thuận lợi, Kỷ Thanh Phỉ ở trong tủ quần áo to lớn, không thể phát ra nửa điểm tiếng vang, động cũng không thể động, nghe động tĩnh bên ngoài.
Nàng nghe được Vương gia tức giận, nàng nghe được muội muội của chính mình kinh hoảng thất thố bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói tỷ tỷ đã cùng người đào hôn, muốn nàng thế gả, nàng cũng nghe đến Nhiếp Cảnh Thiên trước khi rời đi, hạ lệnh Kỷ Nguyệt Lam không được đem việc đêm nay lộ ra nửa phần.
Đúng vậy, Nhiếp Cảnh Thiên thậm chí đều chưa từng hoài nghi bất luận chuyện gì, suốt đêm tức muốn hộc máu, chỉ đạo thủ hạ, đi tìm Kỷ Thanh Phỉ cùng gian phu...
Nhưng không biết như thế nào vẫn để lộ tiếng gió, bất quá tới ngày hôm sau, khách khứa tới Trấn Bắc vương phủ tham gia hỉ yến đều biết Trấn Bắc vương phi cùng người đào hôn.
Kỷ Thanh Phỉ không rảnh tự hỏi, Kỷ Nguyệt Lam làm sao có thể có thủ đoạn thông thiên, từ trong Trấn Bắc vương phủ luôn được canh phòng nghiêm ngặt, đem nàng ra khỏi hỉ các.
Nàng chỉ biết, lúc nàng lại lần nữa thấy Kỷ Nguyệt Lam, nàng đã bị để vào một khối quan tài màu đen.
Khăn voan đỏ trên đầu bị Kỷ Nguyệt Lam xốc lên, thứ muội cùng cha khác mẹ của nàng lúm đồng tiền như hoa, khinh thanh tế ngữ nói:
"Tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi thôi, người Sái giáo ngươi có nghe qua hay chưa, ta ban đầu định đem ngươi bán đi Nam Cương, nhưng bọn họ nghe nói mỹ mạo của ngươi có một không hai ở Trung Nguyên, nguyện ý mua ngươi cho người trong giáo hưởng phúc, ngươi xưa nay yêu thích đùa nghịch hoa hoa thảo thảo, hiện giờ đi Nam Cương, nghe nói nơi đó khí mêtan dày đặc, toàn là kỳ hoa dị thảo, đủ ngươi lộng cả đời......"
Nói xong, nàng ta lại nhịn không được giơ tay, đặt bên môi mình, cười cười, lại đem ngón tay thâm nhập quan tài, tràn ngập hâm mộ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của đích tỷ. . Đọc thêm nhiều truyện ở ~ TRUМtrц yen.me ~
Thở dài:
"Đáng tiếc, Lam Nhi vốn định huỷ hoại dung mạo tỷ tỷ rồi mới đưa tỷ đến chỗ người Sái giáo, để cho đám man di kia chà đạp, nhưng đám người kia đã nói nhìn trúng chính là dung mạo tỷ tỷ, nghĩ đến cũng là người Sái giáo muốn mua tỷ tỷ đi không phải cũng chỉ là vì khuôn mặt này đi? Ai, muội muội cảm thấy không thú vị ~~"
Nàng nói những lời này, Kỷ Thanh Phỉ đều nghe, nàng vẫn như cũ mặc giá y đỏ, nằm ở trong quan tài đen sì, chỉ tiếc tay chân vô lực, cả người mềm mại, nửa chữ cũng nói không nên lời.
Chỉ có dòng nước mắt vô lực chảy dài bên khóe mắt, nhìn gương mặt thứ muội, bên tai nghe nàng ta vui sướng đắc ý, cười như chuông bạc, đem nắp quan tài từng chút một khép lại.
Vì thế, sinh mệnh Kỷ Thanh Phỉ cũng phảng phất theo nắp quan tài, từng chút từng chút bị rút đi...
Kỷ Thanh Phỉ cứ như vậy, bởi vì thứ muội kính nàng một chén rượu, từ Bắc cương đại mạc gió cát mịt mù, ngàn dặm xa xôi đi tới Nam Cương, phong cảnh kiều diễm lại độc vật khắp nơi.
Vẫn là ngủ trong một khối quan tài bị đưa tới nơi này.
Nếu như vậy đủ lý giải hận thù trong lòng nàng, thì cũng có thể lý giải sự tha thứ của nàng đối với Tinh Thần, bởi vì ở trong cuộc sống tràn ngập bóng đêm của nàng, Tinh Thần chính là nguồn sáng duy nhất trên bầu trời, lấp lánh.
Cho nên, vô luận Tinh Thần đối với nàng làm cái gì, Kỷ Thanh Phỉ có lẽ sẽ kinh sợ, có lẽ sẽ kháng cự, có lẽ sẽ có một ngàn cái, một vạn cái không muốn, nhưng nàng vẫn như cũ không hận Tinh Thần.