Quế Đường Phong Hữu Thời

Chương 17: Dựa vào




Kỷ Thanh Phỉ nhấc chân, vượt qua khay đồ vật, một đường chạy như điên, muốn thoát khỏi người Sái giáo, thoát đi cổ vương kia, thoát đi nơi Nam Cương mà người Trung Nguyên vân luôn khịt mũi coi thường.

Khi đó Kỷ Thanh Phỉ cũng không biết thân phận địa vị của người cổ phía sau trong Sái giáo, giáo chủ nói hắn là nô của nàng, nàng tự nhiên cho rằng, cổ nô của người Sái giáo cũng giống như tôi tớ ở Trung Nguyên.

Cho nên nàng cũng sợ hãi, mấy mỹ nhân cười nhạo nàng bị cổ nô của nàng giết chết, người Sái giáo sẽ đem những việc này tính tới trên đầu nàng.

Vì thế, nàng kéo thân thể yếu ớt, liều mạng chạy, liều mạng chạy, phảng phất như muốn tự mình chạy ra một con đường sống.

Nhưng là nàng chạy cả một ngày, đến khi chân tay rụng rời, xung quanh không một bóng người, nàng còn chưa chạy ra khỏi núi non trùng điệp, kì hoa dị thảo trải đầy khắp nơi.

Không những như thế, nàng còn lạc đường giữa một mảnh hoa cỏ nở rộ trong sơn cốc, trong cốc này chỉ có một căn nhà gỗ cũ nát, nửa người cũng không thấy, những mỹ nhân cười nhạo nàng đã chết đều không thấy có người Sái giáo nào tới bắt nàng hỏi tội.

Chờ đến khi Kỷ Thanh Phỉ dừng lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, có khả năng nàng sẽ chết ở nơi đồi núi này, nàng hốt hoảng lại mỏi mệt quay đầu lại, phía sau vẫn là người cổ đi theo nàng, trầm mặc, tựa như quỷ hồn.

Cổ vương vẫn là bộ dáng máu chảy đầm đìa, toàn thân xiêm y lam lũ, thành thành thật thật đi theo phía sau Kỷ Thanh Phỉ, không sảo không nháo.

Bộ dáng này của hắn khiến Kỷ Thanh Phỉ nhớ tới lời nói của giáo chủ người Sái giáo, những người cổ này, đều là từ nhỏ bị ném vào trong Sái bồn, cùng vạn loại độc vật chém giết đến nay.

Tức khắc trong lòng Kỷ Thanh Phỉ một trận bi thương, nghĩ đến người cổ này cùng nàng giống nhau, cũng là người đáng thương, liền quay đầu lại hỏi hắn,

"Ngươi muốn giết ta sao?"

Cổ vương biểu tình rõ ràng chấn động, hắn vội vàng lắc đầu, không, hắn đã nhận nàng là chủ, sao có thể giết nàng?

Vì thế, Kỷ Thanh Phỉ lại hỏi,

"Giáo chủ nói, ngươi đã nhận ta là chủ?"

Người cổ máu chảy đầm đìa, máu trên người đã khô, hắn rũ mắt, không có bất luận biểu tình gì, gật gật đầu, là có thể nghe hiểu được tiếng người.

Nhưng Kỷ Thanh Phỉ cũng không có tâm tình nghiên cứu hắn, chỉ lo nghĩ đến tâm tình của mình, nghĩ đến quãng đời còn lại.

Không thể cứ tiếp tục chạy đi như vậy.

Nàng tràn ngập bi thương nhìn cổ nô, hai chân vô lực ngã ngồi trên mặt đất, người cổ đang đứng cũng liền nửa quỳ trên mặt đất trước mặt nàng.

Kỷ Thanh Phỉ hỏi hắn,

"Ngươi giết mấy người phụ nhân người Sái giáo kia, nếu bọn họ đem việc này tính trên đầu ta, muốn tới giết ta báo thù, ngươi sẽ làm như thế nào?"

Người cổ đầy mặt đều là vệt máu khô thành màu đỏ sậm, hai tròng mắt nghi hoặc nhìn Kỷ Thanh Phỉ, không quá hiểu những việc đó cùng Kỷ Thanh Phỉ có quan hệ gì.

Nhưng hắn nghe hiểu một câu cuối cùng của Kỷ Thanh Phỉ, trán hắn cúi xuống trước đầu gối Kỷ Thanh Phỉ, trong miệng nói không ra lời, tư thái lại đã biểu lộ, hắn là thề sống chết đi theo nàng.

Thoạt nhìn, giống như là nô tài trung thành của Trung Nguyên. Kỷ Thanh Phỉ chậm rãi yên tâm, thấy người cổ vẫn cúi đầu như cũ, một bộ thần phục nàng, nàng lại nghĩ đến võ công hắn cao như vậy, nàng còn chưa kịp nhìn rõ ràng động tác, hắn đã giết hết đám người.

Nếu là người Sái giáo muốn chất vấn nàng, người cổ này tốt xấu gì cũng có thể thay nàng chắn.

Nghĩ như thế, nội tâm hốt hoảng bi thương của Kỷ Thanh Phỉ dường như tại hoàn cảnh xa lạ này có nơi để dựa vào.

Nàng duỗi tay, nhẹ nhàng điểm một chút trên mặt người kia, nhẹ giọng nói:

"Ngươi không cần phải luôn quỳ trên đất trước mặt ta, ngươi và ta đều là người số khổ, ngươi đi trước, thay một thân xiêm y đi, đem chính mình thu thập sạch sẽ, chúng ta sẽ nói sau."