“A a a a ~~~”
Kỷ Nguyệt Lam tựa như chịu không nổi, dùng đôi tay che lại lỗ tai, ở cửa thư phòng Nhiếp Cảnh Thiên kêu lên chói tai.
Thời điểm ánh mắt đầu tiên nhìn vào, nàng ta phảng phất như đang thấy Nhiếp Cảnh Thiên thao Kỷ Thanh Phỉ, bởi vì Kỷ Thanh Phỉ cũng thường thích mặc thanh y, tóc dùng một sợi lụa mỏng buộc lại, thanh thanh đạm đạm, phảng phất giống như thần nữ vô dục vô cầu trên Thiên cung vậy.
Nhưng chợt, nữ nhân bị Nhiếp Cảnh Thiên đè nặng ghé vào trên bàn sách ngẩng đầu lên, gương mặt kia cũng không phải gương mặt mà Kỷ Nguyệt Lam quen thuộc, mặt Kỷ Thanh Phỉ giống như đã là một cái bóng khắc sâu, đè nặng vào trong đầu Kỷ Nguyệt Lam.
Mặc dù mấy năm không có nhìn thấy Kỷ Thanh Phỉ, nhưng Kỷ Nguyệt Lam vẫn như cũ còn nhớ rõ từng nét mặt, từng nụ cười, từng cái giơ tay nhấc chân của Kỷ Thanh Phỉ.
Nàng ta nhìn Nhiếp Cảnh Thiên mặt vô biểu tình đứng ở phía sau nữ nhân thanh y, hai người hạ thể tương liên, lại bởi vì xiêm y vương vãi, làm người xem không rõ ràng hai bộ phận này là thế nào.
Kỷ Nguyệt Lam lắc đầu, nước mắt cùng tựa như từng chuỗi hạt châu rơi xuống, từ trong mắt chảy ra.
Nữ tử thanh y ghé vào trên bàn, bị Nhiếp Cảnh Thiên đẩy lắc qua lắc lại, giả vờ kinh hô ra tiếng,
“Ai nha, Vương gia, không cần a Vương gia, buông ta ra, có người tới, Vương gia buông ra ~~”
“Đồ đê tiện, ngươi câm miệng!”
Một bàn tay Nhiếp Cảnh Thiên ấn lưng của nữ nhân thanh y, một cái tay khác gông cùm xiềng xích eo nàng, không ngừng đĩnh động eo bụng mình, hắn thích nữ nhân dưới thân này làm bộ đứng đắn, càng thích nàng ở thời điểm bị thao, lộ ra một bộ trầm mê dâm dục, rồi lại đối với hắn dục cự còn nghênh.
Giống như Kỷ Thanh Phỉ vậy!
Sau đó, Nhiếp Cảnh Thiên nâng lên một đôi con ngươi lạnh lùng, nhìn về phía Kỷ Nguyệt Lam đứng ở cửa thư phòng hắn, hắn không có dừng lại động tác của mình, khiến cho Kỷ Nguyệt Lam nhìn, nàng ta thích xem, hắn liền để cho nàng ta xem đủ.
“Nàng ta là ai? Nàng là ai?”
Kỷ Nguyệt Lam run rẩy đôi môi, một bên khóc, một bên chỉ vào nữ nhân ghé vào trên bàn sách, lại đột nhiên tiêm thanh kêu lên,
“Nàng ta là ai???”
Những lời này liền giống như một cái ma chú, từ đây về sau thời thời khắc khắc xoay quay trong sinh mệnh Kỷ Nguyệt Lam, nàng ta rõ ràng đã biết Nhiếp Cảnh Thiên cũng không yêu cái nữ tử thanh y này, nhưng Nhiếp Cảnh Thiên lại cho nữ nhân thanh y có được tất cả.
Thậm chí, hắn còn đem nữ nhân thanh y này nâng thành trắc phi Trấn Bắc vương.
Mà Kỷ Nguyệt Lam hao tổn tâm cơ làm mọi thứ, lại biết được, ả nữ nhân này bất quá cũng chỉ là kỹ nữ trong hoa lâu ai cũng có thể lấy làm chồng, ngàn người gối vạn người cưỡi.
Nàng ta chính là công cụ để Nhiếp Cảnh Thiên dùng để trả thù Kỷ Nguyệt Lam, tra tấn Kỷ Nguyệt Lam, càng là vật thay thể để bản thân hắn đền bù dục cầu đáng sợ âm u trong nội tâm kia.
Bởi vì cái nữ nhân thanh y này thân phận địa vị so với thân phận địa vị con vợ lẽ cảu Kỷ Nguyệt Lam còn muốn thấp hơn.
Nhưng mà Nhiếp Cảnh Thiên không để bụng, cái hắn muốn chính là nữ nhân này giơ tay nhấc chân, đem hết toàn lực mà bắt chước Kỷ Thanh Phỉ, hắn thường xuyên đánh nàng ta, thường xuyên dùng xuất thân kỹ nữ tới nhục nhã trắc phi của hắn.
Nhưng mà, mỗi đêm hắn đều ở lại trong phòn của nàng ta, mỗi đêm đều là.
Kỷ Nguyệt Lam vẫn là Kỷ Nguyệt Lam, thống khổ dày vò làm Trấn Bắc vương phi cảu nàng, giống như bị chém đi tay chân, nàng không có tâm phúc, cũng không thể cùng Kỷ phủ có bất luận liên hệ lén lút gì.
Điều này dẫn tới dù cho Kỷ Nguyệt Lam muốn làm ả trắc phi kiêu ngạo ương ngạnh, cậy sủng mà kiêu, từ Trấn Bắc vương phủ biến mất, lại không cách nào làm được.
Cũng giống như nàng trăm phương nghìn kế muốn xử lý vị Trấn Bắc trắc phi kia, lại luôn làm không xong, vị Trấn Bắc trắc phi kia cũng vẫn luôn muốn đem Kỷ Nguyệt Lam từ vị trí vương phi kéo xuống lại luôn là kéo không được.
Đây là một loại thống khổ dày vò, chỉ cần đối phương tồn tại, liền sẽ không ngừng nhắc nhở chính mình, các tồn tại của nàng, liền phải cùng đối phương đấu đến không chết không ngừng.
Mỗi người đều muốn đem hết toàn lực giữ lấy vị trí của chính mình, mỗi người đều muốn cướp đi đồ trên người đối phương.
Kỷ Nguyệt Lam muốn lấy đi sủng ái của Nhiếp Cảnh Thiên đối với vị trắc phi này.
Mà vị trắc phi này lại muốn địa vị của Kỷ Nguyệt Lam.
Vì thế, hai người cũng chỉ có thể không ngừng tra tấn nhau, căm ghét nhau.
Mà Nhiếp Cảnh Thiên thì sao, hắn lạnh lùng đứng ở một bên, nhìn thê thiếp hắn đem hậu trạch giảo đến gà bay chó sủa, chướng khí mù mịt, hắn nhìn bên người hắn mỗi người đều không vui, đều sống thống khổ, phảng phất mỗi một ngày tồn tại, liền phải không ngừng võ trang chính mình, thời thời khắc khắc chuẩn bị một kích trí mạng cho đối phương.
Hắn thích xem Kỷ Nguyệt Lam cùng người thay thế Kỷ Thanh Phỉ tranh đấu, dần dần trở thành hai kẻ tràn ngập thống khổ cùng dày vò, cùng với lòng tràn đầy thù hận, cho dù Nhiếp Cảnh Thiên cũng là thống khổ.
Đây là chiến trường trong phủ Trấn Bắc vương của Nhiếp Cảnh Thiên cùng Kỷ Thanh Phỉ, ở trong chiến trường nhìn không thấy khói thuốc súng này, không một ai là người chiến thắng.
Đến chết cũng không thể giải thoát.
—o—
HOÀN TOÀN VĂN