Giai nhân gần trong gang tấc, hương khí mê người, Tinh Thần nhịn không được nghiêng đầu, chóp mũi ngửi gương mặt Kỷ Thanh Phỉ, không nói gì.
Hiện tại chỗ nào hắn cũng không muốn đi, chỉ muốn cùng nàng cùng nhau trở về Bách Hoa Cốc.
Kỷ Thanh Phỉ nghiêng mặt sang một bên, dùng chóp mũi thoáng cọ cọ chóp mũi Tinh Thần, cười nhỏ giọng nói:
“Nghe lời, cả đời dài như vậy, về sau chúng ta còn có rất nhiều thời gian, chậm rãi sống.”
Trấn an Tinh Thần như vậy, hắn mới hơi hơi dùng chóp mũi mình đè ép chóp mũi Kỷ Thanh Phỉ một chút, phảng phất như nàng không có cách nào khác mới hơi hơi lui ra sau, kéo màn lụa che lại nhuyễn kiệu cho nàng, quay người phân phó thủ hạ người Sái hướng chỗ ở của Thẩu Đào cổ mẫu đi tới.
Toàn bộ cổ mẫu người sái giáo, trong hai năm này, bị Kỷ Thanh Phỉ giết chỉ còn lại có mười hai vị cổ mẫu, vị Thẩu Đào cổ mẫu này ngày thường làm người cũng không tồi, chưa bao giờ bày ra ác ý cùng công kích đối với Kỷ Thanh Phỉ, cho nên ngày thường Kỷ Thanh Phỉ cùng Thẩu Đào thăm hỏi cũng rất thường xuyên.
Mà nói là thường xuyên, thực tế cũng chỉ có lúc khi Kỷ Thanh Phỉ còn ở trong Bách Hoa Cốc, ngày thàng trôi qua thản nhiên tự đắc, mỗi tháng đến gặp mặt thăm hỏi nhau một lần mà thôi.
Phần lớn số lần qua lại vẫn là Thẩu Đào đi đến Bách Hoa Cốc, Kỷ Thanh Phỉ hiếm khi đi đến chỗ ở của Thẩu Đào.
Nhuyễn kiệu mang theo trướng màn phiêu dật, xẹt qua một mảnh đầm lầy che kín chướng khí, đi đến một chỗ trên vách đá chênh vênh, vách đá này cách tổng đàn không xa, đúng là chỗ ở của Thẩu Đào.
Lúc này, trên vách đá có không ít người hầu trong Sái giáo đứng quanh, đều là những người hầu hạ bên người Thẩu Đào hằng ngày, một người nữ tử mặc hồ phục đại mạc tuyệt sắc, đang đứng bên nhai, chờ nhuyễn kiệu Kỷ Thanh Phỉ dừng lại.
Chỉ chờ cỗ kiệu Kỷ Thanh Phỉ hạ xuống, nàng ta tiến lên, nhìn Kỷ Thanh Phỉ được Tinh Thần đỡ ra, Thẩu Đào cười nói:
“Thanh Phỉ, một đường vất vả, tới, nơi này của ta đã chuẩn bị rượu trái cây tốt nhất, thay ngươi đón gió tẩy trần.”
Nói, nàng ta liền tiến lên dắt tay Kỷ Thanh Phỉ.
Kỷ Thanh Phỉ tùy ý để cho Thẩu Đào nắm, hai người đi đến, ngồi xuống đệm hương bồ bên vách núi Lạc Vân, thân mình Kỷ Thanh Phỉ hơi hơi ngửa ra sau, Tinh Thần liền thay nàng bỏ thêm một chỗ ghế tựa lưng vào phía sau, cũng tri kỷ ở sau thắt lưng nàng kê thêm một cái gối mềm.
Thẩu Đào thấy thế, một bên thay Kỷ Thanh Phỉ châm trà, một bên cười nói:
“Nhiều ngày không thấy, Tinh Thần vẫn đối với ngươi tri kỷ như vậy, ngươi nha, chính là đang ở trong phúc mà không biết phúc, Tinh Thần lợi hại như vậy, Thanh Phỉ, ngươi chính là người mà chỉ cần nằm chơi không làm gì cũng có thể an an ổn ổn trước sự đời.”
Khóe miệng Kỷ Thanh Phỉ có ý cười nhàn nhạt, thân mình nàng hơi dựa ra sau, một bàn tay đỡ ở trên tay vịn ghế dựa, tay hơi nâng lên, đầu ngón tay chống trán, bộ dáng vân đạm phong khinh.
Sau đó, đối Thẩu Đào nói:
“Ngày tháng nơi người Sái giáo, nhàn nhã như là mây trắng trên bầu trời kia, nhưng những ngày như vậy, nhất định là phải có người cực kỳ lợi hại chống đỡ mới có thể thủ được, nếu không, chỉ có thể không ngừng đào rỗng tâm tư mà tranh đấu tới tranh đấu lui, nếu như vậy, kỳ thật thì ở nơi nào cũng đều giống nhau.”
Bởi vì cso thực lực tuyệt đối, mới có thể có được tương đối nhàn nhã, bởi vì Tinh Thần lợi hại, mới có thể bảo đảm cho Kỷ Thanh Phỉ sống một mình ở Bách Hoa Cốc, năm tháng từ từ tĩnh lặng, mà tất thảy đều không phải do Bách Hoa Cốc năm tháng tĩnh hảo, cũng không phải do người Sái giáo vô dục vô cầu hơn Kỷ phủ.
Mà là, Tinh Thần sau lưng Kỷ Thanh Phỉ đủ cường đại.
Nếu không có Tinh Thần, kỳ thật ngày tháng của Kỷ Thanh Phỉ ở chỗ người Sái giáo cùng với lúc đi theo kỷ phủ ngươi lừa ta gạt đều sẽ giống nhau.
Ngắm nhìn biển mây một chút, tay châm trà của Thẩu Đào hơi ngừng lại, nàng ta ngước mắt nhìn Kỷ Thanh Phỉ một lúc lâu, đột nhiên cười nói:
“Như thế nào, hiện tại đột nhiên nhận thức được có một người cổ cường đại là chuyện tốt? Ta nhớ rõ trước kia, ngươi không phải....”