Lúc này, Kỷ Châu bị người Sái giáo mạnh mẽ nhét giải dược, đang trừng lớn mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn Trang Xu.
Trang Xu nhào vào trước mặt hắn, hoảng loạn ngẩng đầu lên, một khuôn mặt bởi vì nước mắt, dung hoa đến rối tinh rối mù, phía dưới mũi còn có dính dính nước mũi màu trắng.
Bộ dạng kia xem đến đáy mắt Kỷ Châu tràn ngập chán ghét.
Trang Xu còn khóc một phen nước mũi một phen nước mắt, mang theo đầy mặt chật vật, hướng trên người Kỷ Châu đánh tới, lấy tìm kiếm an ủi, trong miệng hô:
“Lão gia ~ lão gia ~~”
Kỷ Châu la lên một tiếng, dù thân thể nhũn ra, cũng theo bản năng, lùi bước ra sau.
Ngày thường, người trong Kỷ phủ xem Trang Xu, trừ bỏ dáng người nhìn khá tốt, cũng còn tính là thanh tú, nhưng dáng vẻ sau khi bà ta khóc lên kia, thật sự là quá khó coi, vì sao lại khó coi như vậy? Cảm xúc Trang Xu càng kích động, một gương mặt khóc càng có vẻ mặt khó coi, so sánh xuôg, Hồng Thường đứng một bên yên lặng rơi lệ, càng có vẻ làm người ta cảnh đẹp ý vui nhiều hơn.
Một bên Kỷ Thanh Phỉ mắt lạnh liếc nhìn hết thảy, nhìn hai người Hồng Thường cùng Trang Xu, nhịn không được thở dài:
“Vẫn là người Nam Cương thuần phác hơn chút.”
Trang Xu này vốn là làm ca cơ nhập phủ, tuy rằng ca xướng tốt, nhảy cũng không tồi, nhưng bà ta từ nhỏ hoàn toàn chưa từng được tiếp thu qua cái gì mà giáo dục của tiểu thư khuê các, bởi vì bà ta từ nhỏ lớn lên ở Nam Cương, người Nam Cương đều tôn trọng tự nhiên, vô luận là nam hài hay là nữ hài, trước nay đều chưa từng bị các loại điều lễ giáo trói buộc.
Cho nên lễ nghi của Trang Xu từ trước đến nay không tốt, thủ đoạn hành sự lại thiên tuyệt cay nghiệt, đó là bà ta thoạt nhìn không hề có giáo hóa, nhưng chỉ cần Kỷ Châu sủng ái bà ta, người trong Kỷ phủ cũng chưa bao giờ dám nói Trang Xu cái gì, vương công quý tộc bên ngoài thấy Trang Xu làm vẻ ta đây như vậy, cũng chỉ lén lút chê cười Kỷ Châu có quý thiếp hương dã thô phụ, cũng không thấy ai cố ý chạy đến trước mặt Kỷ Châu, nói gì đó có không.
Đương nhiên, vẻ mặt khóc lóc này của Trang Xu, ở Nam Cương chính là thật tình, nhưng ở Trung Nguyên, đặc biệt là Kỷ phủ vọng tộc nhà cao cửa rộng như vậy, lấy Trang Xu cùng những tiểu thư khuê các từ nhỏ đã chịu lễ giáo lớn lên mà so sánh, đó là thô bỉ.
Kỷ Châu này từ trước đến nay đều nhìn trúng lễ nghi giáo hóa, con cái trong nhà chẳng những yêu cầu nghiêm khắc, mà các nữ quyến trong Kỷ phủ, một đám khóc lóc đều là dáng vẻ hoa lê đới vũ, nhu nhược đáng thương, còn chưa từng gặp qua ai khóc mà bộ dáng nước mũi nước mắt lung tung lộn xộn như Trang Xu.
Bởi vì đầu óc đã rõ ràng hơn một ít, Kỷ Châu nhìn Trang Xu đã khóc lóc phác gục ở trong lòng ngực hắn, bà đều đem nước mũi cọ tới trong lòng ngực hắn, trong lòng Kỷ Châu cảm giác chán ghét lại tràn đầy hơn chút, chỉ nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:
“Cút ngay, cút ngay!”
Trong lúc nhất thời, trong phòng loạn thành một đoàn.
Vẫn là lão tổ tông trước hết ổn định xuống, chân cẳng bà ta nhũn ra, ngồi ở đó thấp giọng, ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Phỉ, cảm xúc hơi chút bình phục một ít, thanh âm già nua hỏi:
“Kỷ Thanh Phỉ, hôm nay ngươi hồi Kỷ phủ đầu tiên là đánh đánh giết giết, sau lại ở trước mặt mọi người vạch trần này đó, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Đầu sỏ gây tội ngươi đã tìm được rồi, còn muốn thế nào?”
“Ân oán này đã hiểu rõ, bản tôn cũng không tính toán muốn làm gì quý phủ a.”
Kỷ Thanh Phỉ khẽ mỉm cười, đứng dậy, nhìn Kỷ phủ loạn thành một đoàn, tùy tay vẫy vẫy tay áo, nói:
“Độc trên người hạ nhân bên ngoài Kỷ phủ, khôg bao lâu liền sẽ tự giải, độc trên người các ngươi là do Trang di nương hạ, trên người nàng ta tự nhiên có giải dược, sau khi cầm được giải dược, muốn xử trí nàng như thế nào, tự nhiên tùy các ngươi định đoạt, còn như các người nói, muốn bản tôn hu tôn hàng quý, đi làm thiếp thất cho Trấn Bắc vương, việc này liền không cần đề cập tới, bản tôn ở Nam Cương còn tính là thư thái, cũng không có đê tiện đến trình độ như vậy.”