Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người

Chương 17: Trả thù và tha thứ.




Rời khỏi chợ đêm Du Trạch Dương và Bội Nghiên quyết định sẽ dùng bữa trong xe, ban đầu công chúa nhỏ Bội Nghiên còn muốn chơi thêm các trò chơi. Nhưng sau khi gặp chuyện có lẽ vì sợ nên cô cũng không còn hứng thú nữa.

Du Trạch Dương đưa tay nhẹ nhàng nâng gương mặt trắng trẻo nõn nà của cô công chúa nhỏ. Anh mở hộc xe lấy ra một tuýp thuốc thoa rồi cẩn thận bôi lên vết hằn trên má cô gái nhỏ. Vừa thoa thuốc anh vừa đau lòng xuýt xoa:

- Đỏ hết lên rồi! Nghiên Nghiên có đau lắm không? Xin lỗi bảo bối, đều tại chú! Nếu chú không để cháu lại...

Nghe đến đây Bội Nghiên ngay lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay rắn chắt của Du Trạch Dương. Dường như hiểu được những gì anh đang nghĩ cô nàng liền khẽ lắc đầu rồi cười nhẹ nói:

- Cháu không sao! Không phải lỗi của chú! Chú đừng tự trách mà! Hơn nữa cháu cũng lớn rồi, sao có thể lúc nào cũng bắt chú ở bên cạnh mình được!

Du Trạch Dương nhìn cô công chúa nhỏ mình nâng niu, vừa bị đánh lại vừa phải an ủi mình khiến anh càng thêm đau lòng liền thở dài:

- Nghiên Nghiên, cháu quá hiền lành rồi! Nếu cứ thế này ra đường sẽ bị bắt nạt mất! Được rồi, thoa thuốc xong rồi! Mau ăn đi kẻo thức ăn nguội. Còn về đám du côn kia, chú sẽ xử lý!

- Chú đừng làm vậy! Cháu biết chú cảm thấy tức giận khi chứng kiến cháu bị đánh nhưng... cháu không muốn vì mình mà gây ra rắc rối cho chú. Chú hãy tha cho đám người đó đi có được không? Xem như là vì chiều cháu!

- Thôi được! Nếu Nghiên Nghiên đã mở lời tất nhiên chú sẽ nghe theo!

- Cảm ơn chú!

Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Du Trạch Dương vẫn không sao nguôi giận. Nếu đã dám ra tay với bảo bối nhà anh thì tất nhiên việc phải trả giá là việc sớm muộn!



Kết thúc buổi đi chơi Du Trạch Dương lái xe trở về dinh thự, bởi vì hoạt động cả ngày nên Bội Nghiên rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ. Và chính lúc đêm khuya ấy mới là lúc những bí mật trong dinh thự Ái Nghiên được hé lộ.

Du Trạch Dương mặc trên người chiếc áo choàng tắm, anh nhẹ nhàng cẩn thận di chuyển đến cuối hành lang rồi đi vào phòng sách. Ở đây Du Trạch Dương tỉ mỉ đi đến dãy kệ sách giữa rồi dịch chuyển một vài cuốn sách. Ngay tức khắc một lối đi bí mật mở ra và sâu bên trong chính là nơi giam giữ những kẻ phạm tội.

- Du Thiếu, ngài đến nơi rồi ạ!

- Lôi đám người đó lên đi!

- Vâng!

Câu nói của Du Trạch Dương vừa dứt cũng là lúc một đám người bị kéo đến trước mặt anh. Khỏi cần nói cũng biết đám người kia chính là đám du côn đã bắt nạt Bội Nghiên ở chợ đêm chập tối. Bọn du côn nhìn thấy Du Trạch Dương liền tái xanh mặt mày, ú ớ không nói thành tiếng. Thấy vậy Du Trạch Dương liền nhếch môi cười nhìn đám người kia bằng ánh mặt khinh bỉ hỏi:

- Sợ rồi sao? Ban nãy các người không phải thị uy rất tốt sao? Không phải đánh rất sướng tay sao? Sao bây giờ lại sợ?

- Du thiếu, chúng... chúng tôi có mắt như mù nên mới mạo phạm ngài. Xin... xin ngài bỏ qua cho! Bọn tôi... thật sự không biết cô bé đó...

- Tôi đã nuôi Nghiên Nghiên từ năm con bé mới 3 tuổi, suốt 17 năm qua kể cả tôi còn chưa từng dám động tay thế mà các người dám.

- Du thiếu, chúng tôi... thật sự không biết! Xin ngài... xin ngài tha cho chúng tôi!

Thấy tên cầm đầu liên tục van xin tha thứ Du Trạch Dương thở hắc ra một hơi rồi nghiến răng lên tiếng:



- Đáng lẽ tôi định khiến cho các người không còn tồn tại được trên thế giới này nữa. Khiến các người phải sống không bằng chết! Thế nhưng vừa nãy tôi đã hứa với Nghiên Nghiên sẽ tha cho các người, tôi không muốn nuốt lời với con bé. Tôi muốn các người phải nhớ cho kỹ, người hôm nay các người đánh cũng chính là người đã xin tha cho các người. Liệu hồn sau này mà sống cho đàng hoàng, nếu không đừng có trách!

- Dạ... dạ... cảm ơn Du thiếu!

- Tuy nhiên, đừng vội mừng! Nếu tha cho các người dễ dàng quá thì không hả được cơn giận trong lòng tôi. Chính vì vậy... các người mỗi kẻ phải chịu 20 roi rồi mới được thả.

Dứt lời Du Trạch Dương đứng dậy khỏi ghế, anh xoay sang nói với thuộc hạ:

- Nghe rõ lời tôi rồi chứ? Đánh mỗi tên 20 roi rồi ném vào góc chợ đêm cho tôi!

- Tôi sẽ làm theo lời dặn của ngài thưa Du thiếu.

Sau khi giải được mỗi hận trong lòng Du Trạch Dương ung dung xoay lưng rời đi để lại phía sau là những tiếng khóc la thảm thương và tiếng đòn roi vun vút. Rời khỏi phòng sách, Du Trạch Dương đến phòng Bội Nghiên. Anh ngồi xuống cạnh cô công chúa nhỏ đang say giấc nhẹ nhàng vuốt ve bầu má cô thủ thỉ:

- Bảo bối, ngủ ngon mơ đẹp!

Thật ra Bội Nghiên chưa ngủ, cô biết hết tất cả hành động Du Trạch Dương làm nhưng vẫn để im như thế. Đơn giản vì cô thích anh! Muốn được ở cạnh anh! Nhìn theo bóng lưng rời đi của người đàn ông cô gái nhỏ thầm hạ quyết tâm. Nhất định đến một ngày, cô sẽ đường đường chính chính dùng thân phận của mình để ở bên anh.

Du Trạch Dương sau khi về phòng cũng không tài nào ngủ được, anh rơi vào trầm tư khi nghĩ đến đoạn tình cảm phức tạp của hai người. Ban đầu là muốn tìm ra cách để có thể ở bên nhau nhưng sau một hồi lại tự cảm thấy tức giận vì không thể tìm ra được cách. Cứ thế đêm hôm đó người đàn ông thức trắng đêm!

Về phần đám du côn chỉ nghe rằng sáng hôm sau họ được người ta phát hiện ở một góc khuất trên phố chợ đêm. Trên người tên nào tên nấy cũng đều là vết roi hằn sâu đến rướm máu