Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 991




Hai người nhìn nhau và đồng thời mỉm cười.

Nhưng Cửu công chúa chỉ cười một chút liền không thể cười tiếp được.

Khi hạ cánh tay xuống, đau quá... "Tiên sinh, cánh tay của Vũ Dương không sao chứ?" Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi.

"Không sao, chỉ là do đánh trống liên tục nên cơ bắp căng ra. Nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn thôi”.

Kim Phi nói: 'Nếu cô có thể xoa bóp cho cô ấy, vết thương sẽ lành nhanh hơn”.

“Vâng!”

Thấm Nhi nghe thấy không sao nên thở phào nhẹ nhõm, do dự hỏi: "Xoa ở huyệt vị nào? Nên dùng loại kĩ thuật gì?"

"Cái này thì sao ta trả lời cô được đây?"

Trận chiến gần đây quá căng thẳng, Kim Phi vẫn có phần hưng phấn, khiến lời nói của y vô tình bị ảnh hưởng. “Nếu cô hứa không đánh ta, ta có thể biểu diễn cho cô xem một tí”.

"Ngài. .”.

Đôi mắt Thấm Nhi mở to tức giận, sau đó cô ấy duỗi tay ra: "Vậy thì ngài biểu diễn trên cánh tay ta đi!"

"Quên đi, ta sợ Đại Hắc Ngưu nhà cô sẽ tìm ta liều mạng mất!" Kim Phi cười trêu ghẹo.

Ngưu Bôn thích Thấm Nhị, toàn bộ tiêu cục Trấn Viễn đều biết chuyện này.

Trong thời gian họ ở làng Tây Hà, người ta thường thấy Đại Hắc Ngưu nếu không có gì làm sẽ chạy đến thăm cô ấy.

Ban đầu Thấm Nhi lo lắng Cửu công chúa sẽ khiển trách mình, trong lòng có hơi xấu hổ. Tuy nhiên, sau khi nhận ra Cửu công chúa giống như hoàn toàn không biết thì hiểu rằng cô ấy

đã ngầm chấp thuận.

Kết quả là mối quan hệ của họ đã tiến triển phần nào nhưng vẫn giữ bí mật.

Bây giờ bị Kim Phi công khai nói thẳng ra, Thấm Nhi xấu hổ đến mức mặt đỏ lên, đạp một cước lên Kim Phi.

Mặt Kim Phi lập tức đỏ hơn cả Thấm Nhi. Đương nhiên không phải do xấu hổ, mà là do đaul

Một đạp của Thấm Nhi cực kỳ mạnh mẽ, có thể dễ dàng đạp gãy cây nhỏ, thậm chí nâng được cả cái cối xay.

Vừa rồi bị Kim Phi trêu chọc, khiến cô ấy vừa xấu hổ vừa giận, ra tay, không, ra chân không tránh khỏi hơi mất kiểm soát.

Hôm nay Kim Phi không mang giày chiến đấu, bị cô ấy đạp lên chân một cái cũng chả khác bị tảng đá đập vào chân là mấy.

Nếu như nói một cách công bằng, bị đá đập trúng chắc cũng không ác đến thế...

Kim Phi chỉ cảm thấy nửa lòng bàn chân tê dại, sau đó là cảm giác đau đớn tột cùng.

Y không thể kêu lên vì đau đớn nên cố chịu đựng cơn đau và đặt mông ngồi xuống đất, cởi giày ra.

Đúng như dự đoán, móng chân ở ngón chân cái bên trái của y đã chuyển sang màu tím sẫm và rõ ràng là hết cứu.

"Thấm Nhi cô nương, hình như hơi quá đáng nhỉ?" Đôi mắt Đại Lưu mở to, hơi bất lực, cũng khá tức giận.

Nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ Kim Phi, nhưng lúc này Kim Phi lại suýt bị người ta đạp bẹp dí bàn chân trước mặt anh ta.

Điều này khiến Đại Lưu cảm thấy tức giận. Nhưng anh ta có thể thấy Thấm Nhi cũng không phải cố ý. Chuyện này khiến anh ta rơi vào tình thế khó khăn.

Thấm Nhi cũng biết mình đuối lý, vội vàng xin lỗi Kim Phi: "Tiên sinh... Ta không cố ý... Ta...”

Nhưng Thấm Nhi cũng giống như A Mai, đã được huấn luyện để trở thành một hộ vệ không cười từ khi còn nhỏ, bình thường trông cũng lạnh lùng như băng, nào biết xin lỗi đâu?

Sau khi nói một lúc lâu cũng chỉ biết nói răng bản thân không cố ý.

"Được rồi, được rồi. Lần này là do ta nhiều chuyện. Cứ coi như chúng ta hòa nhau rồi nhé. Chỉ cần đảm bảo sau này tránh xa ta ra là được nha tỷ tỷ!"

Kim Phi đương nhiên biết Thấm Nhi không cố ý, chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo.

Y quay đầu dặn dò: "Đại Lưu, sau này mỗi khi cô ấy ở trong phạm vi một trượng quanh ta thì nhớ nhắc nhở ta trốn xa tí nhé!

“Vâng!" Đại Lưu nhịn cười trả lời.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Kim Phi e dè người khác như thế này.

Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều cúi thấp đầu, bả vai cứ run run.

"Được rồi, đừng kìm nén nữa, muốn cười cứ cười đi!" Kim Phi tức giận liếc nhìn hai người kia. “Oa ha ha hai”

Khánh Mộ Lam đập hòn đá, cười đến nỗi nước mắt chảy ra.

Cửu công chúa cũng ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đùi mình.

Trên thực tế, sự việc này cũng không có gì đặc biệt buồn cười, họ chỉ đơn giản là đang bộc lộ cảm xúc mà thôi.

Kim Phi không nói lời nào xỏ giày vào, dưới sự giúp đỡ của Đại Lưu, y nhảy về phía tảng đá, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.