Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 954




Thực ra không cần Đan Châu ra lệnh, khi phát hiện có tình huống bất thường thì người phụ trách tình báo đã sắp xếp người ra ngoài tra xét.

Doanh trại Thổ Phiên cách thành Bắc không xa, lính trinh sát cũng biết quân tình khẩn cấp nên ra sức chạy thục mạng, chẳng mấy chốc đã về đến nơi.

"Thành Bắc có chiến trận ở đâu?" Vu Triết hỏi. "Thưa tiên sinh, là núi Bảo Nhỉ!", lính trinh sát đáp.

Kim Phi đúng ra rất có thủ đoạn!" Vu Triết nhìn về phương Bắc, than thở nói.

Ông ta cho rằng khiến cho tù binh nổi loạn chính là mục tiêu của Kim Phi, đến giờ mới biết rằng đó chẳng qua chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Kim Phi vẫn còn mánh khóe khác!

Hơn nữa, vừa ra tay một cái là một chiêu tàn nhãn trí mạng.

Núi Bảo Nhi cách phủ thành Tây Xuyên sáu dặm, là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn từ Tây Xuyên đi lên hướng bắc.

Thành Nam Tây Xuyên lại có một con sông, con hào bảo vệ tòa thành lấy nước từ chính con sông đó, cuối cùng chảy nhập dòng vào sông Kim Mã.

Chẳng cần lính trinh sát dò la, Vu Triết cũng biết cây cầu trên sông kia đã bị Kim Phi phá hủy.

Nói cách khác, Kim Phi chiếm được núi Bảo Nhị, thì chẳng khác nào chặn đứng đại quân Thổ Phiên ở Thành Tây này.

Điểm chết người chính là, lính canh giữ núi Bảo Nhi chẳng có là bao, chỉ có 500 người.

Không phải Đan Châu không coi trọng núi Bảo Nhi, mà là bởi gã chỉ dẫn theo tổng cộng 20.000 người, đã thế còn tổn thất mất 5.000 người ở núi Mao Nhi, chỉ còn lại 15.000 mà thôi.

Phía Tây Xuyên nếu muốn cho người trấn thủ các điểm yếu địa quanh thành thì đúng quá là sức, chỉ với 15.000 người, hoàn toàn không có khả năng bao quát tất cả.

Mỗi một khu vực chỉ có thể phái ra mấy trăm người.

Theo như phỏng đoán của Đan Châu và Vu Triết, cho dù Kim Phi có phái người đi đánh thì mấy trăm cựu binh với kinh nghiệm sa trường chắc chắn có thể chặn đánh một trận.

Với khoảng thời gian đó cũng đủ để bọn họ phái ky binh từ doanh trại đi cứu viện.

Nhưng tính ngược tính xuôi, lại không thể tính đến chuyện Kim Phi sẽ lập kế để tù binh chiếm lấy trại ngựa trước.

Mấy năm nay Vu Triết đã đi theo Đan Châu đánh bao nhiêu trận, hiện nay cũng chưa phải là tình thế nguy hiểm nhất mà ông ta từng đối mặt, thế nên cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi lính trinh sát: "Kẻ địch có bao nhiêu người? Có thấy được cờ hiệu không?”

"Có có hai lá cờ đội, một cái là quân Trường Tín, một cái là quân An Hưng", lính trinh sát trả lời: "Thuộc hạ chưa kịp tới gần thì đội trưởng đã ra lệnh quay về báo cáo, thế nên không biết chi tiết số lượng quân địch, nhưng từ số lượng cây đuốc thì ít nhất phải trên 5.000 người!"

5.000 người! Vu Triết nheo mắt lại.

Núi Bảo Nhi chỉ có 500 người canh giữ, cho dù đánh được thì cũng không lại được với số địch gấp mười lần đúng không?

Bấy giờ Vu Triết hơi lưỡng lự, quay sang nhìn về phía Đan Châu, nói khẽ: "Tướng quân...”

Đan Châu cũng là lão tướng, gã xoa xoa trán, thở dài một hơi, ép bản thân mình bình tĩnh lại.

Đang định nói chuyện thì cận vệ ban nãy rời đi đã trở lại.

Trong tay hắn nâng một thanh chiến đao, phía sau là một tiểu binh bưng một cái khay.

Trên tay có một thứ đồ trông như quả dưa hấu, tuy rằng đã phủ một lớp vải nhưng tất cả mọi người đều biết đó là cái gì.

Hỏng rồi!

Vu Triết giật thót trong lòng, chỉ hận không thể giơ chân đá chết tên cận vệ này.

Bảo ngươi đi chém Tuka, ngươi chém cho xong việc là được rồi?

Còn rước cái đầu về đây làm gì?

Người khác không biết quan hệ giữa Đan Châu và Tuka, chứ Vu Triết còn không biết hay sao?

Thế này khác nào cố ý kích thích Đan Châu?