Quan Hạ Nhi cảm nhận được Kim Phi vẫn luôn trằn trọc, đứng dậy hỏi.
“Cửu công chúa muốn ta làm thống lĩnh hộ vệ cho cô ấy…”
Kim Phi thật sự rất đau đầu, Quan Hạ Nhi lại là người thân cận nhất của y, nên y đã nói ra hết mọi băn khoăn của mình như để trút bỏ gánh nặng.
Nghe xong, một hồi lâu sau Quan Hạ Nhi không nói gì.
Một lúc sau, cô ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Kim Phi hỏi: “Tướng công, chàng nói thật cho ta biết, nếu chàng đi theo Cửu công chúa đánh nhau với Thổ Phiên, nhỡ thua trận, chàng sẽ chết sao?”
“Chắc là sẽ không đâu”.
Kim Phi nói: “Cho dù ta và Cửu công chúa tham gia chiến đấu thì cũng là chỉ đạo từ phía sau, không thể xông lên đánh tay đôi với người Thổ Phiên thật, chắc sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Vậy thì tướng công đang lo lắng cái gì?”, Quan Hạ Nhi hỏi.
“Ta lo triều đình”, Kim Phi nói: “Cửu công chúa tự ý phát động chiến tranh, một khi thất bại, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Thật ra, cho dù có thắng, nếu triều đình truy cứu vụ này, với tư cách là người tham gia chủ yếu thì ta có mười cái đầu cũng không đủ”.
“Triều đình… sẽ không thiếu đạo lý như vậy chứ?”, Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi.
“Từ giọng điệu tối nay của Cửu công chúa, chắc chắn cô ta sẽ có phương án dự phòng, chỉ cần thắng, triều đình sẽ không truy cứu ngược lại sẽ ban thưởng lớn”.
Nằm trên giường với vợ mình, Kim Phi nói chuyện cũng không chút kiêng dè, chậm rãi nói: “Đương nhiên, cũng có khả năng Cửu công chúa đang muốn lôi kéo ta gia nhập vào cùng nhóm với cô ta, giả vờ tỏ ra tự tin để ta yên tâm”.
“Ta nghĩ một người tốt như Cửu công chúa chắc không lừa gạt chúng ta đâu nhỉ?”
“Biết người ta nhưng không biết lòng người, Cửu công chúa đã đấu với đám hồ ly trên triều đường nhiều năm rồi nên ra tay rất tàn nhẫn”.
Kim Phi nói: “Hạ Nhi, nàng hãy nhớ, tuyệt đối không thể tin hoàn toàn những gì Cửu công chúa nói, nếu không một người ngốc nghếch, ngọt ngào như nàng sẽ bị cô ta bán rồi còn giúp cô ta đếm tiền đấy”.
“Ồ”, Quan Hạ Nhi cái hiểu cái không gật đầu: “Ngốc nghếch, ngọt ngào là gì?”
“Ý trên mặt chữ, tức là nàng vừa ngốc vừa trắng… vừa ngọt đấy”.
Kim Phi nựng mặt Quan Hạ Nhi.
“Đáng ghét!”, Quan Hạ Nhi nũng nịu đập vào tay Kim Phi.
“Theo tình hình hiện tại, Cửu công chúa chỉ một lòng vì Đại Khang, lại coi trọng khả năng chế tạo vũ khí của ta, cô ta không có lý do gì để lừa dối ta cả”.
Kim Phi thuận thế gối lên đùi Quan Hạ Nhi, như đang nói chuyện với cô, lại như đang tự nói một mình: “Điều ta lo lắng nhất vẫn là hoàng đế Vĩnh An”.
“Hoàng đế Vĩnh An là bệ hạ đương triều sao?”
“Đúng thế, là tên đó đấy”, Kim Phi nói: “Theo đánh giá của Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam, hoàng đế Vĩnh An là một người không có chủ kiến, làm việc gì cũng không có quy tắc, dễ mềm lòng, rất dễ bị người khác thay đổi suy nghĩ.
Giờ ta lo tên này loại hết những người tài giỏi, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ buông tay chịu trói, e là chỉ có thể vào rừng làm cướp”.
“Tướng công, chàng đã nghĩ xong cách làm sao đối phó với hoàng đế, thật ra trong lòng chàng đã có đáp án rồi, đúng không?”
Quan Hạ Nhi cúi đầu nhìn Kim Phi.
“Ta…”, Kim Phi sửng sốt, sau đó tự hỏi: “Ta đã nghĩ xong cả rồi sao?”
Lời Quan Hạ Nhi nói cứ như một ngọn hải đăng, khiến Kim Phi đang rơi vào sương mù có hướng suy nghĩ.
Đúng thế, y đã hòa nhập vào thế giới này, không thể thoát ra được.
Bây giờ chỉ những người dân đã kiếm cơm dưới tay y cũng đã hơn hàng vạn người.
Thật ra nếu Kim Phi một lòng muốn kiếm tiền thì không cần thuê nhiều người như thế, cũng không cần phải tốn công sức trấn áp thổ phỉ.
Làm nhiều như vậy chẳng qua là cảm thấy người dân sống quá khổ, cảm thấy không nỡ.
Con cháu Viêm Hoàng đã chịu quá nhiều khổ sở.
Cần cù chăm chỉ, chịu thương chịu khó, điều mong muốn chẳng qua chỉ là cả nhà no ấm mà thôi.
Nếu Thổ Phiên tấn công thật, y có thể ung dung chạy khỏi Giang Nam nhưng những người này phải làm sao?
Chết thảm dưới đao của Thổ Phiên hay là chết đói, chết vì lạnh ở nơi không có ai?
Vậy những gì y làm bây giờ còn có ý nghĩa gì?