Kết quả là do cưỡi ngựa quá lâu nên chân hơi tê, chân không vững nên bất ngờ bị ngã ngựa.
Kim Phi vừa lúc ở bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
“Điện hạ!”, Thẩm Nhi lao đến, hai mắt như phun ra lửa trợn mắt nhìn Kim Phi: “Mau buông tay ra”.
Lúc này Kim Phi mới nhận ra, trong lúc cấp bách lúc nãy, hai tay y ôm vào không đúng chỗ…
Để Cửu công chúa đứng vững, y vội vàng buông tay.
Cửu công chúa lớn như vậy rồi, lần đầu tiên tiếp xúc với người đàn ông xa lạ, tim cũng đập nhanh vài nhịp.
Nhưng dù sao cũng đã đối phó mấy lão hồ ly ở trong triều lâu như vậy, Cửu công chúa rất nhanh bình tĩnh lại, chủ động hơi cúi người với Kim Phi: “Cảm ơn tiên sinh”.
“Đừng khách sáo”.
Kim Phi nhanh chóng xua tay: “Điện hạ, mời”.
“Tiên sinh, khoan… khoan đã”, Cửu công chúa hơi ngại nói: “Chân ta hơi tê”.
“Mọi người cưỡi ngựa bao lâu rồi vậy?”, Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam.
“Xuất phát từ chiều hôm qua, trên đường đi ngoài đổi ngựa chỉ nghỉ ngơi ba lần, cứ liên tục chạy đến bây giờ”.
Khánh Mộ Lam nói: “Trước đó Vũ Dương chưa từng cưỡi ngựa lâu như vậy, bắp đùi mỏi, cũng không cho nghỉ ngơi…”
“Tỷ”.
Cửu công chúa vội ngắt lời Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam sửng sốt, biết mình nói sai nên vội vàng che miệng lại.
Đến lúc quay về, quả nhiên Kim Phi thấy tư thế đi đường của Cửu công chúa hơi không ổn.
Nghĩ lại cũng đúng, một công chúa trước đây vốn được chiều chuộng lại đột nhiên bảo cô ấy cưỡi ngựa suốt một ngày một đêm, chân không mỏi mới lạ.
Điều này cũng khiến Kim Phi càng thêm cảnh giác.
Có chuyện gì mà Cửu công chúa lại gấp gáp từ Tây Xuyên chạy đến tìm mình trong đêm như thế?
Về đến nhà, trên bàn đã có hai bát nước canh, hai đĩa dưa và một nồi cháo.
“Điện hạ, thời gian có hạn, không kịp chuẩn bị nhiều thức ăn, người trước tiên ăn mấy miếng lót dạ, ta đi nấu thêm vài món nữa”, Nhuận Nương nói.
“Không cần đâu, thế là đủ rồi”.
Cửu công chúa xua tay, trong lúc Thẩm Nhi đang kiểm tra đồ ăn, cô ấy sờ vào bàn ăn nói: “Mộ Lam nói không sai, không khí bữa tối ở nhà tiên sinh thật khiến người ta nhớ mãi. Đến Tây Xuyên rồi mà ta cũng bảo nhà bếp nấu theo cách của Nhuận Nương, đồ ăn họ nấu chẳng có hương vị như của Nhuận Nương”.
“Vậy chẳng phải dễ lắm sao, lúc chúng ta đi, tiện thể dẫn theo Nhuận Nương là được rồi đó?”, Khánh Mộ Lam nói.
“Cô xem Nhuận Nương là gì thế hả, nói dẫn đi là dẫn đi?”
Kim Phi nhấc chân đá vào Khánh Mộ Lam một cái: “Hơn nữa dẫn Nhuận Nương đi rồi, cô nấu cơm cho cả nhà bọn ta sao?”
“Ta nấu, ngài có dám ăn không?”, Khánh Mộ Lam hỏi ngược lại.
“Cô dám nấu, ta dám ăn”.
“Vậy ngài đợi đi, ngày mai ta sẽ lấy thạch tín nấu một nồi mì cho ngài, ta xem ngài có dám ăn hay không”.
“Ta nhớ ai đó vẫn còn gậy quân sự trong kho, có phải nên đánh trước không?”, Kim Phi thích thú nhìn Khánh Mộ Lam.
“Ôi, Nhuận Nương, cô chỉ bưng đồ ăn lên, cũng không lấy bát, bảo bọn ta ăn thế nào đây?”
Khánh Mộ Lam vừa nghe đã sợ bèn đổi đề tài.
Kim Phi nhìn bóng lưng Khánh Mộ Lam, trong lòng nặng nề.
Bình thường Khánh Mộ Lam vẫn khá đoan chính, hôm nay thì ngược lại, chứng tỏ Cửu công chúa đến làng Tây Hà chắc chắn có chuyện lớn.
“Tiên sinh, Tiểu Bắc phu nhân đâu?”
Cửu công chúa nhìn một vòng, không thấy Đường Tiểu Bắc, cười hỏi.
“Nàng ấy đi mua lương thực ở Giang Nam rồi”.