Sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Bắc ngồi thuyền buôn rời khỏi quận Ba Lăng, đi đến tòa thành tiếp theo.
Ở tòa thành này, cô ấy sẽ bán đấu giá một viên châu Thủy Ngọc, đổi lấy một lô lương thực.
Đường Tiểu Bắc đang thu thập lương thực ở nhiều nơi ở Giang Nam, cách đó hàng ngàn dặm ở Kim Xuyên, đại hội thể thao cũng đang diễn ra sôi nổi.
Ba hạng mục việt dã hạng nặng, chạy ngắn và bắn nỏ tay đều ổn, tốc độ tuyển chọn rất nhanh, nhưng tuyển chọn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, quả thực rất mất thời gian.
Đặc biệt là xe bắn đá, sau mỗi lần kích hoạt, đều phải điều chỉnh lại.
Phần thưởng Kim Phi đặt ra hấp dẫn đến mức gần như tất cả công nhân nữ trong xưởng dệt đều đăng ký tham gia, phải mất hơn mười ngày mới xác định được top mười.
Hôm nay là trận chung kết đại hội thể thao xưởng dệt làng Tây Hà lần thứ nhất.
Trải qua một ngày tranh tài, cuối cùng đã phân được thắng bại.
Tất nhiên Kim Phi sẽ không nuốt lời, thực hiện lời hứa ngay tại chỗ, trao giải cho người chiến thắng, đồng thời tuyên bố mùa xuân sang năm sẽ tổ chức đại hội thể thao tiếp, khích lệ nữ công nhân tiếp tục cố gắng.
Dưới sự kích thích của tiền bạc, không cần Kim Phi khích lệ, rất nhiều nữ công nhân bắt đầu luyện tập.
Đây chính là hiệu quả mà Kim Phi muốn.
Sau một thời gian, Kim Phi không chỉ dành thời gian ở xưởng thủy tinh mà còn làm việc trong phòng thí nghiệm, đồng thời bắt đầu viết sách dạy học tiểu học.
Một ngày, Kim Phi đang vùi đầu mài tròng kính, Quan Hạ Nhi chạy vào phòng thí nghiệm.
“Tướng công, Tiểu Ngọc tìm chàng!”
“Tiểu Ngọc?”
Kim Phi hơi nhíu mày.
Sau khi Tiểu Ngọc thành lập lữ đoàn nữ, cô ta lại tập trung vào công việc tình báo, gần đây cô ta không ở trong làng, ngay cả Kim Phi cũng không biết cô ta đi đâu.
Bây giờ đột nhiên quay lại, nhất định là có chuyện lớn.
Quả nhiên, Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy Kim Phi, đã nói: “Tiên sinh, xảy ra chuyện, gần đây không biết ai đang tung tin đồn khắp nơi, nói Cửu công chúa ở kinh thành có tác phong thối nát, nên mới không chịu xuất giá.
Tin đồn còn nói Cửu công chúa cấu kết với tiên sinh, nên mới đặc biệt đi đường vòng tới làng Tây Hà chúng ta”.
“Nói bậy, trước kia tướng công và Cửu công chúa không quen biết, sau khi Cửu công chúa tới làng Tây Hà mới gặp tướng công, những người khác cũng có mặt ở đó, sao có thể đồn thổi lung tung?”
Kim Phi còn chưa nói gì, Quan Hạ Nhi đã bênh vực y: “Đây không phải là hại người sao? Tin đồn về công chúa có thể tùy tiện loan truyền à?”
“Hạ Nhi, bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng, tin đồn bắt đầu xuất hiện rất khó chặn lại, một khi tin đồn xuất hiện thì rất khó giải thích rõ ràng”.
Kim Phi bất đắc dĩ nói.
So với danh tiếng của y và Cửu công chúa, uy càng lo lắng về ý đồ của người tung tin đồn.
“Có tra được tin đồn bắt đầu từ đâu không?” Kim Phi hỏi.
“Đang tra, nhưng tạm thời không có manh mối, hình như chỉ trong một đêm nó đã lan rộng ra nhiều nơi”. Tiểu Ngọc đáp.
“Đảng Hạng và Thổ Phiên bên kia có phản ứng gì không?”
“Không biết, tạm thời không thấy có tin tức gì truyền về”. Tiểu Ngọc lắc đầu.
Kim Phi đi qua đi lại, suy nghĩ khả năng trong đó.
Tiếng gõ cửa truyền tới.
Quan Hạ Nhi mở cửa phòng, thấy Đại Lưu đứng ở cửa cầm một phong thư.
“Phu nhân, thư của Tây Xuyên”.
Đại Lưu đưa phong thư cho Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi nhận lấy, đưa cho Kim Phi.