Mấy ngày nay Chu Văn Viên cực kỳ bực bội.
Hắn vẫn đang tính toán làm sao để chỉnh đốn Đường Tiểu Bắc, không ngờ Đường Tiểu Bắc lại chủ động ra tay trước, hơn nữa còn là chiêu độc như vậy.
Chu Văn Viên bị hạ gục chỉ trong một chiêu.
Mấy ngày nay, vừa bước ra ngoài thì có người mắng hắn.
Lúc đầu, gia nô còn đuổi đánh những người dân mắng hắn, sau đó có quá nhiều người mắng hắn, có mấy lần gia nô phải đuổi theo đi rất xa, ngược lại bị người dân đánh một trận khiến gia nô sợ không dám đuổi theo nữa.
Chu Văn Viên cũng không chịu được cú sốc, dứt khoát trốn trong nhà không ra ngoài.
Nhưng không ra ngoài cũng không phải mọi chuyện đều yên lành.
Đường Tiểu Bắc cũng tiết lộ các cửa hàng của nhà họ Chu, khiến việc làm ăn của các cửa hàng đó giảm sút.
“Xem chuyện tốt ngươi làm ra đây này”.
Cha của Chu Văn Viên là Chu Cẩm Vinh, đập sổ tài khoản vào mặt Chu Văn Viên: “Ngươi chẳng nhớ bài học gì à, cảm thấy chưa đủ thiệt dưới tay của Kim Phi và Đường Tiểu Bắc sao mà lại đi khiêu khích chúng làm gì?”
“Con không có…”
“Ngươi vẫn còn cố chấp”, Chu Cẩm Vinh tức giận đến mức đá Chu Văn Viên vài cái: “Nếu không phải ngươi tung tin đồn Kim Phi lợi dụng thiên tai để kiếm tiền thì liệu Đường Tiểu Bắc có nhắm vào ngươi không?”
“Đường Tiểu Bắc lại không gặp con, sao có thể nhắm vào con được?”
“Sao ta lại sinh ra một đứa ngốc như ngươi chứ!”
Chu Cẩm Vinh chỉ tiếc không rèn thành sắt nói: “Nhà họ Chu có nhiều tài sản ở Giang Nam như thế, Đường Tiểu Bắc chỉ cần điều tra một chút là tra ra được, có thể giấu được không?”
“Con…”, Chu Văn Viên nghiến răng nói: “Hay là chúng ta cũng tìm người kể chuyện như họ?”
“Kim Phi từng đánh trận ở Bắc Cương, mấy bài thơ đó cũng là do hắn viết, người dân chỉ cần nghe ngóng một chút là biết được thật giả, ngươi bịa chuyện thế nào được?”, Chu Cẩm Vinh thở dài nói: “Không sợ Đường Tiểu Bắc đào lại chuyện ngươi bịa ra sao?”
“Đây…”
Chu Văn Viên vẫn không dám nói lớn lối, ấp úng một hồi rồi hỏi: “Cha, vậy giờ phải làm sao?”
“Còn có thể làm gì nữa? Ta và ngươi đi gặp Đường Tiểu Bắc để xin lỗi”, Chu Cẩm Vinh bất lực nói.
“Gì cơ, xin lỗi Đường Tiểu Bắc à?”, Chu Văn Viên nhảy dựng lên: “Đường Tiểu Bắc vu khống con như thế, sao con phải xin lỗi cô ta?”
“Đường Tiểu Bắc sỉ nhục ngươi? Ngươi còn dám nói mấy lời đồn về Kim Phi không phải do ngươi truyền ra đấy chứ?”
“Vậy con cũng không thể xin lỗi Đường Tiểu Bắc được”, Chu Văn Viên cau mày nói: “Danh tiếng của con đã bị cô ta hủy hoại, cô ta còn có thể thế nào?”
“Cô ta còn có thể làm thế nào ư?”, Chu Cẩm Vinh đập bàn nói: “Bây giờ Đường Tiểu Bắc chỉ nói đến một mình Chu Văn Viên ngươi, nếu cô ta chĩa mũi giáo vào nhà họ Chu, ngươi nghĩ gia chủ sẽ tha cho ngươi sao?”
Nhà họ Chu cũng xem là môn đệ thư hương, cho dù cuộc sống riêng có nhiều chuyện bê bối thế nào thì danh tiếng bên ngoài vẫn luôn rất tốt.
Gia chủ vốn dĩ đã bất mãn với hai người rồi, nếu Đường Tiểu Bắc lại vì bọn họ mà đổ nước bẩn vào người nhà họ Chu, gia chủ chắc chắn sẽ xử lý họ.
“Cha, hay là chúng ta tìm người xử lý Đường Tiểu Bắc nhỉ?”
Ánh mắt Chu Văn Viên lóe lên tia độc ác, giơ tay lên làm động tác vạch một đường trên cổ.
“Chân ngươi bị người ta đánh gãy ở Quảng Nguyên mà vẫn chưa hiểu sao? Kim Phi có chỗ dựa là Khánh Hoài, là võ tướng đấy, không thiếu người có võ”.
Chu Cẩm Vinh chỉ ước gì có thể bóp chết Chu Văn Viên: “Ngươi có biết hiện giờ tiêu cục Trấn Viễn trong tay Kim Phi mạnh đến mức nào không? Ngươi có biết có bên cạnh Đường Tiểu Bắc có bao nhiêu cựu binh bảo vệ không? Ngươi có biết gần đây Cửu công chúa đã đến làng Tây Hà không? Ngươi có biết ngay cả bệ hạ cũng khen ngợi tài năng văn chương của Kim Phi không?
Hiện giờ Kim Phi đã không còn là Kim Phi ngày xưa nữa, nhà họ Chu muốn động vào hắn sẽ phải tốn rất nhiều công sức, ngươi nên từ bỏ ý nghĩ này đi, thành thật đi xin lỗi với ta”.
“Con không đi”, Chu Văn Viên hét lên: “Kim Phi hại con thành tàn phế, bị người ta chế nhạo, người phụ nữ đê tiện Đường Tiểu Bắc lại hại con bị người xem thường, con không quan tâm gì nữa, cho dù có chết con cũng không xin lỗi cô ta”.
“Nếu ngươi không đi thì cút về kinh thành cho ta”, Chu Cẩm Vinh đứng dậy định đi: “Ngươi nghĩ cho kỹ đi”.
Choang choang...