Nhưng Kim Phi lại bảo phải làm như thế, Lạc Lan chỉ đành miễn cưỡng làm theo.
Kết quả lại tốt đến bất ngờ, chuyện làm ăn ở nhà đấu giá không những không kém đi mà ngược lại còn cao hơn trước.
Sau đó Lạc Lan mới hiểu ra.
Cho dù là Hắc Đao hay đồ người khác gửi đi bán đấu giá thì cũng dễ dàng tiêu tốn hàng ngàn lượng bạc, những người thực sự có khả năng tham gia đấu giá sẽ không quan tâm đến giá vé chút nào.
Cho dù là phòng VIP tốt nhất, họ chỉ cần vung tay là có.
Người để ý đến tiền vé vào cửa cơ bản đều là những người rảnh rỗi, họ chỉ muốn đến xem cho vui, còn làm cho buổi đấu giá loạn thêm.
Không ít quý nhân có khả năng mua ngược lại sẽ vì những người rảnh rỗi này cảm thấy buổi đấu giá có chất lượng kém, không muốn đến nữa.
Thực hiện chế độ vé vào cửa lập tức chặn được đám người rảnh rỗi này ngoài cửa, cải thiện được chất lượng buổi đấu giá.
Càng khiến Lạc Lan bất ngờ hơn là hoàng đế Trần Cát cũng nghe nói đến buổi đấu giá, tò mò chạy đến tham gia một lần.
Hoàng đế đích thân đến tham gia thì hiệu quả tốt hơn mọi kiểu quảng cáo.
Danh tiếng của nhà đấu giá vốn dĩ đã tốt, sau khi hoàng đế đến thì việc làm ăn càng hưng thịnh.
Lạc Lan cũng là người thông minh, sau khi hoàng đế rời đi một ngày thì nói với bên ngoài là phòng VIP tốt nhất sẽ không bao giờ cho người ngoài thuê, chỉ để cho hoàng đế sử dụng.
Nhưng giá tiền cho hai căn phòng VIP của hoàng đế tăng lên gấp ba.
Cho dù thế, mỗi lần đấu giá, hai căn phòng VIP này đều được đặt trước từ sớm.
Vé vào cửa của các phòng VIP và đại sảnh khác cũng tăng lên theo.
Trước mỗi cuộc đấu giá, Lạc Lan sẽ chọn trước vài sản phẩm rồi trưng bày trước cửa sổ của thương hội Kim Xuyên để tạo đà cho cuộc đấu giá.
Sau khi nhận được châu thủy tinh, Lạc Lan lập tức lấy sản phẩm trưng bày trước đó xuống, đổi thành châu thủy tinh của nhà mình.
Châu thủy tinh từng xuất hiện ở Đại Khang hiện nay đều có màu xanh lục, hơn nữa không có tính trong suốt.
Ba viên châu thủy tinh Lạc Lan đem ra trưng bày đều có màu sắc khác nhau, hơn nữa khả năng truyền sáng khá tốt.
Vừa đem ra trưng bày đã lập tức thu hút ánh mắt của người qua đường.
“Mau đến xem này, thương hội Kim Xuyên lại trưng bày sản phẩm mới rồi”.
“Xem gì chứ, ngươi có thể mua nổi đồ của thương hội Kim Xuyên à?”
“Không mua được thì không được thưởng thức à?”
“Trời ạ, đây là bảo thạch gì thế, đẹp quá”.
“Hình như là Thủy Ngọc nhỉ? Trước kia ta đến nhà Lưu công tử từng nhìn thấy Thủy Ngọc một lần, không khác cái này là mấy, nhưng Thủy Ngọc của nhà Lưu công tử nhỏ hơn nhiều, cũng không đẹp bằng viên này”.
“Có phải Thôi huynh nghĩ ta chưa từng thấy Thủy Ngọc phải không vậy? Mặc dù ta chưa từng thấy thì cũng đã từng nghe người ta nói Thủy Ngọc toàn là màu xanh, nhưng nhìn ba viên này, một viên là màu tím, còn có màu xanh, sao lại có thể là Thủy Ngọc được?”
Không đợi Lạc Lan lên tiếng giải thích, người qua đường đã cãi nhau ồn ào trước.
Có người nghĩ là Thủy Ngọc, có người nghĩ không phải.
“Lạc Lan cô nương, đây có phải là Thủy Ngọc không?”
Mọi người cãi nhau cũng không được gì bèn hỏi Lạc Lan.
Lạc Lan hắng giọng, cầm một viên lên nói: “Ba viên bảo châu này đúng là Thủy Ngọc hàng thật giá thật”.
“Là Thủy Ngọc thật kìa”.
“Thủy Ngọc lớn như thế bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Khó nói lắm, kích cỡ như nào không quan trọng, mấy viên Thủy Ngọc này xuyên thấu, màu sắc cũng khác nhau, chắc chắn có giá trị không nhỏ”.
“Ngoài kích cỡ và màu sắc, Thủy Ngọc bóng mịn tròn như thế cũng ít gặp”.
“Lạc Lan cô nương, các cô định bán viên lớn bao nhiêu tiền?”
Người qua đường khen ngợi, có người tò mò hỏi.
“Không giấu gì các vị, tiên sinh không định giá Thủy Ngọc, hôm nay chỉ là trưng bày, ba ngày sau mới mở đấu giá chính thức, còn có thể bán bao nhiêu thì đến lúc đó mới có thể biết”.
Lạc Lan mỉm cười đáp.