“Nói như thế, tiên sinh vẫn chê Phi Phi…”
Dứt lời, vành mắt Tả Trương Thị lại đỏ ửng.
Tả Phi Phi cúi đầu xuống, không nói câu nào.
Vừa cảm thấy xấu hổ, vừa có chút mong đợi.
Trước đó cô ấy cảm thấy biết ơn Kim Phi nhiều hơn vì Kim Phi đã cứu hai mẹ con ra khỏi bọn buôn người khổ cực lầm than.
Sau đó Kim Phi vì mở thị trưởng ở kinh thành nên đã đưa rất nhiều hộp gỗ đặc chế dùng để đựng xà phòng thơm đến.
Tả Phi Phi xuất thân gia đình học thức, lập tức bị thu hút bởi các câu thơ trên hộp, mỗi bài thơ đều chép lại, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Ngoài biết ơn Kim Phi, cô ấy còn ngưỡng mộ và có cảm xúc khác với y.
Trước đó Tả Trương Thị chỉ âm thầm thúc giục cô ấy, bây giờ nói một cách thẳng thắn.
Thế nên Tả Phi Phi cũng đang đợi phản ứng của Kim Phi.
Nhưng ai ngờ Kim Phi đỏ mặt đứng dậy, hành lễ với Tả Trương Thị: “Nương, làm phiền rồi, ta no rồi”.
Nói xong, y xoay người rời đi.
Tả Phi Phi đã từng nghĩ đến khả năng Kim Phi sẽ từ chối nhưng không ngờ y lại cứ thế bỏ đi.
Cô ấy cảm thấy cực kỳ tủi thân, nước mắt tí tách rơi.
Nhưng Tả Trương Thị lại thở dài, lau nước mắt trên gò má con gái: “Phi Phi, khóc gì chứ? Đừng khóc mà”.
“Mẹ, tiên sinh làm thế là có ý gì?”
Tả Phi Phi rơi nước mắt nói: “Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì cũng nói, cứ thế mà chạy là sao?”
“Đứa con ngốc, tiên sinh cứ thế mới là tốt nhất”.
Tả Trương Thị cười nói: “Nếu tiên sinh đồng ý ngay, chứng tỏ y là người nông cạn, thèm muốn sắc đẹp của con. Người như vậy không đáng để gửi gắm cả đời, vì con không thể luôn trẻ đẹp mãi được.
Nếu y từ chối thẳng thừng chứng tỏ trong lòng y không hề có con, con có đuổi theo cũng không có tác dụng nên tiên sinh không trả lời là câu trả lời tốt nhất”.
“Vậy bây giờ con phải làm sao?”
Dù sao Tả Phi phi cũng không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, lúc này cảm thấy lòng rất loạn, chỉ có thể hỏi mẹ.
“Tiên sinh không từ chối chứng tỏ trong lòng y có con, chỉ là vẫn còn do dự, lúc này con nên chủ động một chút, gạo nấu thành cơm là được”.
“Mẹ”, Tả Phi Phi ngượng đến mức không dám ngẩng đầu lên: “Mẹ nói gì thế?”
“Phi Phi, mẹ sẽ không hại con, con sẽ không bao giờ gặp được người chồng nào tốt như tiên sinh đâu, đến lúc nắm chắc thì nhất định phải nắm lấy”.
Tả Trương Thị nói: “Con nghe mẹ, tối nay…”
Nghe mẹ mình nói thế, mặt Tả Phi Phi đỏ bừng, nhưng lại không rời đi.
Kim Phi ra đến ngoài cổng còn quay đầu nhìn lại, cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Ai mà không yêu cái đẹp, Tả Phi Phi có nhan sắc, dáng người, khí chất, nói y không rung động chút nào là giả.
Nhưng Kim Phi là một tên nhát gan trong chuyện tình cảm, nếu không cũng không đến nỗi dây dưa với Đường Đông Đông đến bây giờ.
Nếu y là một tên háo sắc không có giới hạn thật thì cả Đại Khang này đã có một đống thê thiếp rồi.
Tình cảm của Tả Phi Phi và Đường Đông Đông cũng luôn rơi vào tình trạng không chắc chắn.
Bây giờ đột nhiên bị Tả Trương Thị nói thẳng ra như thế, Kim Phi cũng không biết làm sao, chỉ đành chạy trốn như chim cút.
Cả buổi chiều y đều trốn tránh Tả Phi Phi, cũng không đến nhà họ Tả ăn cơm tối mà qua loa ăn một bữa ở nhà ăn.
Ăn thì có thể qua loa ăn ở nhà ăn, nhưng ngủ thì phải về phòng.
Vì muốn trốn tránh hai mẹ con Tả Phi Phi, sau khi ăn xong, Kim Phi kể chuyện cho đám nhóc nghe, mãi đến nửa đêm mới rề rà quay về phòng.
Kết quả vừa bước vào phòng, Tả Phi Phi ôm chăn đi vào.
“Tiên sinh, mẹ ta bảo ta đưa chăn đệm sang cho tiên sinh, trước đó bà ấy đã giặt cho người rồi”.
“Làm phiền nương và Phi Phi cô nương quá”.
Tả Phi Phi cúi đầu xuống không dám nhìn Kim Phi, ôm chăn lẳng lặng đi đến bên giường, bắt đầu trải giường ra.