“Tiên sinh, đây là rượu gạo ta tự làm, tiên sinh nếm thử xem”.
Tả Trương Thị lấy một vò rượu.
Bà ta nghe Uyển Nương nói Kim Phi phản đối ủ rượu bèn chủ động giải thích: “Đôi khi nhà ăn còn thừa cơm, ta bèn bảo Phi Phi mua lại, ủ một chút rượu gạo, tiên sinh đừng chê”.
Bây giờ người sống trên núi Thiết Quán nhiều như thế, nhà ăn còn thừa cơm là điều không thể tránh khỏi, thức ăn thừa thường được trộn với bữa ăn tiếp theo.
Nhưng vào mùa hè, đôi khi cơm sẽ bị đổi vị, có lần mấy người ăn xong bị tiêu chảy, Kim Phi sợ bị ngộ độc tập thể nên nhờ người mua mấy con lợn gửi đến.
Từ sau đó, cơm thừa sắp hỏng sẽ được trộn chung với cám lợn cho lợn ăn.
Tả Trương Thị lấy một ít cơm thừa về ủ rượu, huống gì còn bỏ tiền ra mua, dĩ nhiên Kim Phi không thể nói gì được.
Mỉm cười rồi nhận lấy bát sứ, Tả Phi Phi rót một bát.
Rượu gạo Tả Trương Thị ủ quả thật khá ngon, mùi vị đậm đà, có vị ngọt, Kim Phi một hơi uống cạn.
“Tiên sinh, cảm ơn ngươi đã cứu mẹ con bọn ta. Nào, nương mời tiên sinh một ly”.
Nói rồi Tả Trương Thị bưng bát sứ lên.
“Ta mời nương”.
Kim Phi vội bưng bát sứ lên, uống cạn.
“Phi Phi, mẹ cũng xem như từng đọc vài cuốn sách, nhìn chung từ xưa đến nay chưa từng có phụ nữ nào có thể quản lý một cái xưởng lớn như vậy, tiên sinh tin tưởng con đến thế, con cũng mời tiên sinh một bát đi”.
Tả Trương Thị lại rót cho Kim Phi một bát rượu gạo.
“Phi Phi mời tiên sinh, cảm ơn tiên sinh đã tin tưởng”.
Tả Phi Phi bất lực, chỉ đành bưng bát rượu lên.
Kim Phi hết cách, chỉ đành giơ bát lên uống với Tả Phi Phi một bát.
Sau đó Tả Trương Thị tìm đủ lý do để mời rượu Kim Phi, Kim Phi liên tục uống tận chín bát, cuối cùng không uống được nữa bèn buông bát xuống, lúc này Tả Trương Thị mới bỏ qua cho y.
“Tiên sinh không muốn uống thì thôi vậy. Nào, ăn cơm thôi”.
Tả Trương Thị gắp cho Kim Phi một cái đùi thỏ, hỏi: “Tiên sinh, ta nghe Phi Phi nói xà phòng thơm của chúng ta đã được bán ở kinh thành rồi, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng đang dùng thật à?”
“Vâng, lô hàng đựng trong hộp gỗ tinh xảo chuyên cung cấp cho hoàng thất”, Kim Phi đáp.
“Tốt quá”, Tả Trương Thị thở phào: “Cha của Phi Phi không có phúc gì cả, nếu gặp được tiên sinh sớm hơn thì cũng sẽ không bị huyện lệnh đánh chết rồi”.
“Nương, ta không biết sao mà các ngươi rơi vào tay đám buôn người, có tiện nói không?”, Kim Phi đặt đũa xuống.
Các cô nương ở núi Thiết Quán đều là những người số khổ.
Kim Phi cũng không có thời gian hỏi từng người một.
Tả Trương Thị thở dài, nói lại chuyện nhà họ Tả phải gặp lúc trước.
Nghe xong Kim Phi cũng cảm thấy khó chịu.
Cả nhà người ta đang yên ổn chỉ vì đánh con trai huyện lệnh một đấm mà phải lâm vào bước đường nhà tan cửa nát.
Quan lại ở Đại Khang đã mục nát đến mức nào, không cần nghĩ cũng biết.
“Nương, sau khi về ta sẽ bảo người thu thập chứng cứ những chuyện xằng bậy của huyện lệnh, đưa đến kinh thành để tố cáo, trả thù cho nương”.
Quan lại tham ô ở Đại Khang quá nhiều, một mình Kim Phi không thể trị hết được, nhưng nếu đã gặp phải thì tiện tay giúp một chút cũng chẳng sao.
Hơn nữa trả thù giúp nhà họ Tả, Tả Phi Phi sẽ trung thành với mình hơn.