Đại Lưu dẫn ngựa đến, một đoàn người cưỡi ngựa chạy thẳng đến núi Thiết Quán.
Trên đường đi Kim Phi nhận ra Vạn Vũ Hồng nói cưỡi ngựa không tốt lắm đều là nghiêm tốn, kỹ thuật cưỡi của cô ấy tốt hơn rất nhiều binh lính nữ khác.
Vạn Vũ Hồng đã đuổi kịp, Kim Phi bèn dẫn cả đoàn tăng tốc, trước bữa trưa đã đến núi Thiết Quán.
Bây giờ thị trường xà phòng đã được mở rộng hoàn toàn, nhà máy xà phòng ở núi Thiết Quán đã xây dựng một số tòa nhà xưởng mới trong vòng vài tháng, mỗi tháng bọn buôn người ở quận thành sẽ đưa một nhóm người làm đến núi Thiết Quán.
Lúc Kim Phi và Vạn Vũ Hồng đến, vừa lúc gặp được một nhóm người làm ở dưới chân núi.
Không chỉ có các cô gái mà còn có vài đứa trẻ.
“Các tỷ muội, phía trước là núi Thiết Quán, mọi người cố gắng chút đi”.
Nha Nương dẫn đường hô lên: “Đến núi Thiết Quán rồi, mọi người không chỉ có thể được ăn no mà còn có thể làm việc kiếm tiền, chuộc thân cho người nhà”.
Nghe lời Nha Nương nói thế, rất nhiều cô gái đều lộ ra vẻ mong đợi.
Đa số những phụ nữ được bọn buôn người thu nhận đều là vì họ không thể trả nổi tiền thuế hoặc người nhà của họ phạm tội, thường thì cả gia đình sẽ bị quan phủ bán đi.
Bây giờ danh tiếng của Kim Phi ở bọn buôn người quận thành rất vang dội, tất cả những người hầu đều biết rằng được Kim tiên sinh mua về thì mình sẽ không bị bắt nạt, được làm việc và còn nhận được mức tiền lương không thấp.
Hơn nữa làm đủ một tháng, nếu công việc không có vấn đề gì thì còn có thể ứng trước tiền lương, chuộc thân cho người nhà đã bị bán đi.
Được Kim tiên sinh mua về là ước mơ lớn nhất của các cô gái và trẻ con ở bọn buôn người.
Nha Nương đang nói thì nghe được tiếng vó ngựa vang lên ở đằng sau, quay đầu lại nhìn, vội nói: “Các tỷ muội mau nhường đường, Kim tiên sinh đến rồi”.
“Hắn chính là Kim tiên sinh à, trẻ quá”.
“Kim tiên sinh, cảm ơn người đã thu nhận ta và đệ đệ, A Xuân khấu đầu với người”.
Nghe thế các người hầu vội đứng sang một bên đường núi, tò mò nhìn mấy người Kim Phi.
Còn có một người hầu nữ kéo đệ đệ của mình, quỳ xuống đất bùn dập đầu.
“Mau đứng lên đi, Kim Xuyên chúng ta không cho phép khấu đầu, ta không nhận nổi”.
Kim Phi vội nhảy xuống ngựa chiến, đỡ cô nương và đứa trẻ đang khấu đầu đứng lên.
“Người nhận được mà, nếu không ngờ tiên sinh thu nhận, ta và đệ đệ không biết sẽ bị bán đến nơi nào, cả đời này cũng không biết có thể gặp lại hay không”.
Cô nương kích động nói: “Khang Sinh, mau khấu đầu với tiên sinh đi, đệ còn nhỏ, nếu bị người ta mua lại chắc chắn sẽ bị bỏ đói”.
Khấu đầu là hành động hiện giờ cô ấy có thể nghĩ đến, cách duy nhất bày tỏ sự biết ơn.
Một đứa trẻ sáu bảy tuổi ngơ ngác nhìn tỷ mình, sau đó lại nhìn Kim Phi rồi định quỳ xuống.
“Dưới đất toàn là bùn, quỳ gì chứ?”
Kim Phi vội kéo đứa bé lên: “Nếu muốn cảm ơn ta thì lên núi làm việc chăm chỉ, nuôi lớn đệ đệ cô, dạy dỗ thành tài”.
“Kim tiên sinh yên tâm, sau này ta sống là người của tiên sinh, chết là ma của tiên sinh, tiên sinh bảo ta làm gì, A Xuân sẽ làm cái đó”.
Cô nương nhanh chóng giơ tay lên thề.
“Được rồi, được rồi, không nghiêm trọng đến thế đâu”.
Kim Phi sầm mặt kéo cánh tay cô ấy xuống.
Thầm thở dài nói, người xưa thật là chất phác, lại nhìn các cô gái khác.
Các cô gái bị bán đi trước khi đến bọn buôn người thì đồ trên người đều bị nha dịch lấy đi hết, ngay cả áo khoác mặc bên ngoài cũng bị cướp mất.
Rất nhiều cô gái đều chỉ mặc một chiếc áo bên trong mỏng manh, còn chẳng có giày nữa.
Bây giờ đã vào thu, nhiệt độ rất thấp, dạo gần đây lại liên tiếp có mưa, trên đường đến Kim Xuyên bị dính nước mưa nên hầu hết mọi người đều lạnh đến mức run rẩy.