Sóng trên sông Gia Lăng cuộn trào mãnh liệt, một con thuyền lớn chậm rãi lướt trên mặt sông.
Sáu con thuyền nhỏ phân chia hai bên thân thuyền, đang liều mạng đục thuyền.
Trên thuyền lớn, những mũi tên đã được lấy ra từ trong túi tên.
Nhưng không ngờ lúc này, đám thủy tặc lại giơ khiên lên che kín mít đỉnh đầu.
Âm thanh đục tàu vẫn đang tiếp tục.
Đội trưởng đội thị vệ lòng như lửa đốt, lấy ra một thanh giáo dài từ bên cạnh, muốn đâm về phía thủy tặc.
Thế nhưng giáo dài mà Ngự Lâm Quân làm chỉ khoảng hai mét, mà boong thuyền lại cách mặt nước những hơn một trượng, giáo dài căn bản không thể với tới.
Đội trưởng đội thị vệ bất lực, chỉ đành nắm chặt thanh giáo dài, dùng hết toàn lực ném xuống dưới.
Bụp!
Giáo dài đâm xuyên qua khiên, cắm trên vai tên thủy tặc đang cầm khiên.
Tên đó gào lên một tiếng thảm thiết, lật người ngã xuống nước.
Bởi vì hai ngày qua đều có mưa, nước sông Gia Lăng lúc này chảy rất xiết, tên thủy tặc ngoi lên vài lần khỏi mặt nước, sau đó không biết đã bị cuốn tới chỗ nào.
Tiếng đục thuyền cũng vì biến cố này mà dừng lại.
Nhưng không đợi đội trưởng đội thị vệ kịp vui mừng thì đã nhìn thấy khiên trên thuyền nhỏ của đám thủy tặc đồng loạt thu lại, lộ ra những mũi tên núp bên dưới khiên.
Lúc này rất nhiều đội viên đội thị vệ đều đang ngó đầu nhìn xuống bên dưới, bất ngờ không kịp trở tay.
Năm sáu thành viên bị bắn trúng vào những chỗ hiểm như mắt, trán,…chết ngay tại chỗ.
Còn có ba bốn người bị bắn trúng vào miệng hay tai, may mắn vẫn giữ được mạng.
Tất cả thành viên đội thị vệ đều sợ tới độ rụt đầu trở lại.
Đội trưởng đội thị vệ cũng sợ đổ mồ hôi lạnh.
Ban nãy nếu như không phải hắn phản ứng nhanh thì e rằng cũng bị trúng tên rồi.
Đám thủy tặc thấy thị vệ cũng giương cung tên lên thì lập tức giơ khiên lại.
Một giây sau, tiếng đục thuyền lại tiếp tục vang lên.
Hơn nữa còn dồn dập hơn cả khi trước.
“Muốn chết hả?”
Đội trưởng đội thị vệ lạnh lùng hô lên một tiếng, lại lấy một thanh giáo dài khác tới.