Tất nhiên, Thổ Phiên không chỉ cướp của Đảng Hạng mà còn cướp cả Đại Khang.
Đó là lý do tại sao khi Đại Khang lập nước, vị Hoàng Đế lập nước đã chỉ định thủ phủ của Kim Xuyên là thành Kim Xuyên.
Vài năm trước, Thổ Phiên bị cuốn vào cuộc hỗn chiến, nên số lần cướp bóc Đảng Hạng và Đại Khang cũng giảm đi.
Nhưng bây giờ hỗn chiến về cơ bản đã kết thúc, một người Tán Phổ tên Gada đã chiến giữ phần lớn lãnh thổ Thổ Phiên, chỉ còn lại hai đến ba vị tiểu vương, vẫn đang trốn trong góc cao nguyên, bị Gada tiêu diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đối tượng liên hôn của Cửu công chúa chính là Gada Tán Phổ.
Nếu Cửu công chúa có thể gây ấn tượng với Gada Tán Phổ, thì có thể trở thành công chúa Văn Thành của thế giới này, thông qua việc liên hôn với Thổ Phiên, kiềm chế Đảng Hạng.
Chỉ là công chúa Văn Thành có sự hậu thuẫn của Đại Đường hùng hậu, có tư cách nói chuyện với Thổ Phiên, còn Đại Khang nhỏ bé, đối mặt với Thổ Phiên cũng ở thế yếu.
Khi Cửu công chúa đến Thổ Phiên, chắc chắn sẽ không nhận được đãi ngộ như công chúa Văn Thành.
Muốn khống chế Gada Tán Phổ càng khó hơn, nếu làm không tốt thậm chí còn phải trả giá bằng mạng sống.
Chính vì điều này, Kim Phi mới cảm thấy bội phục vị công chúa chưa từng gặp này.
Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi, do dự một lúc rồi nói: “Tiên sinh, ngài có thể cùng ta đi đón Vũ Dương không?”
“Vũ Dương trước đây ngưỡng mộ Khánh Hoài ca ca nhất, bây giờ là tiên sinh, nếu ngài đi, cô ấy nhất định sẽ rất vui”.
Khánh Mộ Lam cúi người hành lễ trước Kim Phi: “Vũ Dương sắp gả về Thổ Phiên xa xôi, biểu tỷ như ta lại chẳng làm được gì cho cô ấy, mong tiên sinh đồng ý”.
“Cô không nói ta cũng sẽ đi”.
Cửu công chúa đã chiếu cố rất nhiều cho thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, hơn nữa trong thư gửi cho Khánh Mộ Lam đã nói sẽ đến làng Tây Hà, Kim Phi là huân tước của Đại Khang, về tình về lý cũng nên đi tiếp đón.
Hơn nữa y chưa từng gặp công chúa, nên cũng có chút tò mò.
“Đa tạ tiên sinh!”
Khánh Mộ Lam sau nhiều ngày ủ rũ, cuối cùng cũng nở nụ cười.
“Muốn gặp công chúa điện hạ thì cô đi tắm rửa đi, nếu không công chúa lại nghĩ ta ngược đãi cô”.
Kim Phi mỉm cười, chỉ vào mộ quần áo lấm lem bùn đất của Khánh Mộ Lam: “Ta sẽ bảo Đại Lưu chuẩn bị xe ngựa”.