Kim Phi quay đầu nhìn về phía A Mai, thanh âm cũng đột nhiên cao lên mấy độ: “Tiêu cục Trấn Viễn chỉ có nhân viên hộ tống, không có Đại tiểu thư!”
“Nô tỳ nguyện ý chịu phạt thay tiểu thư!”
A Mai nhìn Kim Phi đang thật sự tức giận, vội vàng ôm quyền xin tha cho tiểu thư.
“A Mai, đừng nói nữa”, Khánh Mộ Lam kéo A Mai: “Người nào làm thì người đó chịu, bản thân phạm phải sai lầm thì tự mình gánh!”
“Tiểu thư...”, A Mai vốn luôn điềm tĩnh, lúc này lại lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe.
Bốn mươi gậy nói gì đơn giản, nhưng nếu thật sự đánh lên người, người bình thường thật sự không chịu nổi.
“Ta cho cô thời gian một đêm để suy nghĩ, sáng sớm ngày mai phải cho ta câu trả lời”.
“Tiên sinh, ta đã chọn xong, không cần suy nghĩ”.
Giọng Khánh Mộ Lam dần trở nên kiên định: “Từ nhỏ cha ta đã dạy ta, nếu ta làm sai thì phải nhận, dù tiên sinh không cho ta ở lại làng Tây Hà, ta cũng sẽ nhận phạt sau đó mới trở về Tây Xuyên”.
Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam một lúc, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Đêm hôm đó, Khánh Mộ Lam không trở lại lều mà đi đến lều vải đặt thi thể của các nhân viên hộ tống, chống thanh Hắc Đao đứng bên ngoài lều, túc trực bên linh cữu những nhân viên hộ tống đã chết trong trận chiến.
Đến khoảng tám chín giờ, trời nổi sấm sét ầm ầm, trời bắt đầu mưa to gió lớn.
Lúc này đã là cuối thu, đêm rất lạnh, nhưng dù A Mai có cố gắng khuyên như thế nào thì Khánh Mộ Lam cũng không trở về.
A Mai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một chiếc ô che cho cô ấy.
Nhưng vào ban đêm, gió lại nổi lên, A Mai dù có chẩn thận đến đâu thì chân Khánh Mộ Lam vẫn bị mưa làm ướt.
Kim Phi không ngăn cản cô ấy, để Khánh Mộ Lam đứng dưới mưa cả đêm.
Mưa thu một khi bắt đầu rơi thì luôn kéo dài, sáng hôm sau mưa to chưa dứt, Khánh Mộ Lam vẫn đứng dưới mưa.
Lúc này Kim Phi cũng hơi lo lắng.
Tranh thủ buổi sáng trời quang, lập tức bảo Đại Lưu chuẩn bị hành trang trở về.
A Mai thở phào nhẹ nhõm khi nhận được tin chuẩn bị trở về.