Ta cũng không biết”, Trương Lương lắc đầu.
“Nếu không biết thì đi điều tra là được!”, Kim Phi nói: “Lương ca, truyền tin cho Tiểu Ngọc, bảo cô ấy gác lại những chuyện khác, dùng toàn lực tìm kiếm Phùng tiên sinh!”
Tổng cộng có năm đội trấn áp thổ phỉ, vì đội trấn áp thổ phỉ đầu tiên do Khánh Mộ Lam dẫn dắt nên Tiểu Ngọc rất yên tâm, vì vậy cô ta tập trung vào bốn đội khác và vẫn luôn ở các huyện phủ khác.
“Được, lát nữa ta sẽ sắp xếp người thông báo cho Tiểu Ngọc”, Trương Lương gật đầu.
Kết quả vừa dứt lời, thị vệ canh bên ngoài lều trại đã dẫn Tiểu Ngọc đi vào.
Chiến trường quả nhiên là nơi huấn luyện tân binh tốt nhất, tuy không phụ trách đội Chung Minh thứ hai lâu nhưng Tiểu Ngọc trưởng thành rất nhanh.
Bây giờ khắp quận Kim Xuyên đều là tai mắt của cô ta, đừng nói thổ phỉ, đám côn đồ địa phương ở các làng đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Tiểu Ngọc ở cùng với những người phụ nữ trong thôn từ khi còn nhỏ, cô ta rất hiểu tâm lý của phụ nữ.
Đối với một người phụ nữ, thổ phỉ là một tai họa, một tên côn đồ là một con muỗi phiền phức.
Tuy không đến nỗi chết người, nhưng nếu cả ngày gặp phải chúng, không chú ý sẽ bị chúng nhào đến sàm sỡ.
Vì vậy, khi Tiểu Ngọc đi đến các nơi để phát triển tai mắt, cô ta đã dặn dò phụ nữ ở tất cả các làng rằng nếu bị đám côn đồ bắt nạt, chỉ cần có bằng chứng thuyết phục, đội trấn áp phản loạn làng Tây Hà cũng sẽ quản.
Tuy rằng không đến nỗi bị bắt lại như thổ phỉ, nhưng không tránh được bị đánh đập một trận.
Chính nhờ vậy mà công việc phát triển tai mắt của Tiểu Ngọc có thể thuận lợi như vậy.
Bây giờ trong giới phụ nữ của quận Kim Xuyên, Kim Phi là người có danh tiếng lớn nhất, người thứ hai chính là Tiểu Ngọc, “Nữ Đại đội trưởng”.
Khi còn ở trong làng, Tiểu Ngọc luôn hành động vội vã, sau khoảng thời gian huấn luyện này, cô ta đã trở nên mạnh mẽ và kiên quyết hơn, dáng vẻ hiên ngang, khá giống phong thái trước đây của Khánh Mộ Lam.
“Hì, đúng là nhắc đến tào... Nhắc đến Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc đến”.
Kim Phi cười nói: “Tiểu Ngọc, cô học được thuật thính tai sao? Sao biết chúng ta đang muốn tìm cô?”
“Ta vừa nghe tới chuyện ở núi Ngũ Lang, lập tức tới huyện Thanh Sơn, muốn cung cấp cho huynh một ít tình báo, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa”.
Sau đó Tiểu Ngọc bắt đầu tự trách bản thân: “Xin lỗi huynh, ta đã không làm tốt công việc của mình, ta không tìm thấy Phùng Thánh, ta thậm chí còn không phát hiện ra ông ta đã tập hợp nhiều thổ phỉ như vậy, xin hãy trách phạt ta!”
“Lần này quả thật cô đã rất lơ là trong nhiệm vụ, còn về xử phạt, lúc về ta sẽ thảo luận với Lương ca, trừng phạt dựa theo quy định của tiêu cục”.
Kim Phi rất hài lòng với thái độ của Tiểu Ngọc, nhưng y không có ý định bỏ qua cho cô ta.