Ngoài việc phái quân tấn công, Khánh Mộ Lam thật sự không thể nghĩ ra cách nào để phá vỡ thế cục hiện giờ.
Lúc Kim Phi giảng giải binh pháp cho cô ấy, Kim Phi đã nói mười thì vây, năm thì đánh, đông thì chia ra đánh, địch ít thì đánh, ta ít thì chạy, nếu không sẽ chết.
Có nghĩa là khi số lượng quân mình gấp mười đối phương thì có thể dễ dàng vây đánh quân địch.
Số quân gấp năm lần kẻ địch thì phải đánh chóng đánh bại chúng.
Gấp đôi quân số thì phải phân tán kẻ địch, phá vỡ dần, mới có thể giảm thiểu tổn thất cho phe mình.
Nếu bằng quân số với địch, biết chắc thắng thì đánh, còn nếu thực lực yếu hơn địch, biết không thể thắng nổi thì đừng chần chừ mà phải nhanh chóng bỏ chạy, chạy chậm cũng có thể mất mạng trên chiến trường.
Bây giờ phủ binh hoàn toàn bất lợi về trang bị, địa hình, quân số.
Khánh Mộ Lam không nhìn thấy hy vọng chiến thắng.
“Nô tỳ đã tự ý quyết định, xin tiểu thư trách phạt!”
A Mai quỳ một gối, không biện minh thêm nữa.
“Cô… khi nào về ta sẽ tính sổ với cô!”
Mặc dù Khánh Mộ Lam rất tức giận, nhưng cô ấy biết đây không phải lỗi của A Mai, đành giậm chân, quay người xuống núi.
Cô ấy phải nhanh chóng tập hợp người, nếu Kim Phi phát động tất công thì cô ấy cũng phải phối hợp cùng.
“A Mai tỷ, tiểu thư đi rồi kìa”.
A Lan kéo A Mai, hai người vội vàng đuổi theo Khánh Mộ Lam.
Có lẽ bị Kim Phi kích thích, Khánh Mộ Lam trở nên vô cùng hung hăng, để khôi phục kỷ luật quân đội, cô ấy sai A Mai và nhân viên hộ tống giết năm sáu tên lính Trường Tín Quân đang cố tình trì hoãn.
Khi Khánh Mộ Lam đang bận rộn lập lại quyền uy, chấn chỉnh kỷ cương quân đội, thì phía Kim Phi dưới núi cũng không nhàn rỗi.
Đại quân phủ binh tiến lên đến cách núi Ngũ Lang hơn một dặm mới dừng lại.
Kim Phi không tiến lên nữa là vì Kim Phi nhìn thấy xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên sườn núi.
Theo tính toán của y, nếu y đi xa hơn, có thể sẽ lọt vào phạm vi tấn công của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Kim Phi, Trương Lương và Tiêu đô úy đứng sau một tảng đá lớn.
Nơi đó không chỉ có tầm nhìn rộng mà còn là điểm mù đối với xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng của bọn thổ phỉ.
“Tiêu đô úy, phái người đi nói chuyện đi”.
Trương Lương quay lại nhìn Tiêu đô úy.
“Bây giờ nói chuyện chẳng phải để thổ phỉ chê cười sao?”
Tiêu đô úy thầm mắng chửi trong lòng, nhưng vẫn phất tay ra hiệu cho một tiểu đội trưởng: “Lão Lương, đi nói chuyện đi”.